Đội nặng trên đầu nón sắt đã quen Mang trong chân mãi giày sô đã mòn Kể từ xa áo thư sinh, bỏ trường thân mến ra đi Năm năm có lẽ chưa ghé về thăm
Cuộc đời xuôi ngược đây đó khắp nơi Đôi khi cũng nhớ trường xưa muốn về Ngại mình tay trắng tương lai, ngại tình ai đã quên ai Xa xôi cách mặt cách cả tấm lòng
[ĐK: ] Giờ này nơi phương xa đó người xưa Có còn áo trắng đến trường hay là đã xuống thuyền hoa? Giờ nhìn hoa bay sắc máu lưng trời Có còn thương thuở xa xưa hay là đã vội vàng quên
Lòng người vô tình như gió thoáng qua Như con nước sớm chiều vơi sáng đầy Đời mình nay đó mai đây, tình người như gió như mây Xa xôi cách trở biết tình có bền?
== DẠO NHẠC ==
Đội nặng trên đầu nón sắt đã quen Mang trong chân mãi giày sô đã mòn Kể từ xa áo thư sinh, bỏ trường thân mến ra đi Năm năm có lẽ chưa ghé về thăm
Cuộc đời xuôi ngược đây đó khắp nơi Đôi khi cũng nhớ trường xưa muốn về Ngại mình tay trắng tương lai, ngại tình ai đã quên ai Xa xôi cách mặt cách cả tấm lòng
[ĐK: ] Giờ này nơi phương xa đó người xưa Có còn áo trắng đến trường hay là đã xuống thuyền hoa? Giờ nhìn hoa bay sắc máu lưng trời Có còn thương thuở xa xưa hay là đã vội vàng quên
Lòng người vô tình như gió thoáng qua Như con nước sớm chiều vơi sáng đầy Đời mình nay đó mai đây, tình người như gió như mây Xa xôi cách trở biết tình có bền?
== HẾT BÀI ==
1. Đội nặng trên đầu nón sắt đã quen
Mang trong chân mãi giày sô đã mòn
Kể từ xa áo thư sinh, bỏ trường thân mến ra đi
Năm năm có lẽ chưa ghé về thăm
2. Cuộc đời xuôi ngược đây đó khắp nơi
Đôi khi cũng nhớ trường xưa muốn về
Ngại mình tay trắng tương lai, ngại tình ai đã quên ai
Xa xôi cách mặt cách cả tấm lòng
[ĐK: ] Giờ này nơi phương xa đó người xưa
Có còn áo trắng đến trường hay là đã xuống thuyền hoa?
Giờ nhìn hoa bay sắc máu lưng trời
Có còn thương thuở xa xưa hay là đã vội vàng quên
3. Lòng người vô tình như gió thoáng qua
Như con nước sớm chiều vơi sáng đầy
Đời mình nay đó mai đây, tình người như gió như mây
Xa xôi cách trở biết tình có bền?
[A7] Gió khẽ đong [Dm] đưa khua [G7] nhành phượng vỹ lao [C] xao [C7].
[C7] Gợi bao nhung [F] nhớ thời sớm [G7] trưa khoác áo học [C] trò.
Áo trắng tinh [Dm] khôi tựa cánh [G7] bướm lay đùa [C] cây.
Áo [F] trắng ngày xưa ấy, hồn [G] nhiên ngắt nhánh phượng [Em] hồng.
Ép cánh hoa [Dm] khô thả xuống đôi dòng [C] thơ [C7].
Áo [F] trắng mộng ngoài cửa lớp, thầm [G7] mơ khi trống tan [Em] trường.
Sẽ có ai [Dm] kia chờ trước [G7] cổng, bên [C] đường.
2. Áo [C] trắng ngày xưa ấy xa rồi lòng hoài vấn [Em] vương.
[A7] Áo trắng tinh [Dm] ươm đến [G7] trường mang những yêu [C] thương [C7].
[C7] Cùng trang giấy [F] mới, cùng sách [G7] thơm, mực viết học [C] trò.
Bên tiếng Cô [Dm] Thầy giảng [G7] giữa bụi phấn [C] bay [C7].
Áo [F] trắng ngày xưa ấy, hồn [G7] nhiên ngắt nhánh phượng [Em] hồng.
Ép cánh hoa [Dm] khô thả xuống đôi dòng [C] thơ [C7].
Áo [F] trắng mộng ngoài cửa lớp, thầm [G7] mơ khi trống tan [Em] trường.
Sẽ có ai [Dm] kia chờ trước [G7] cổng, bên [C] đường.
3. Áo [C] trắng ngày xưa ấy bây giờ hòa màu tóc [Em] phai.
[A7] Áo trắng thôi [Dm] bay hao [G7] gầy theo tháng năm [C] trôi [C7].
[F] Hoàng hôn hoen [F] sắc, vạt nắng [G7] xiên loang vết nhạt [C] nhòa.
Áo trắng năm [Dm] xưa một [G7] thoáng tựa áng [C] mây.
* [C7] Gợi bao nhung [F] nhớ thời sớm [G7] trưa khoác áo học [C] trò.
Áo trắng tinh [Dm] khôi tựa cánh [G7] bướm lay đùa [C] cây.
[F] Hoàng hôn hoen [F] sắc, vạt nắng [G7] xiên loang vết nhạt [C] nhòa.
Áo trắng năm [Dm] xưa một [G7] thoáng tựa áng [C] mây.