Liên Khúc Thành Phố Buồn & Đêm Nguyện Cầu

Trình chiếu

Đơn ca

Điệu: Slow Rock || Đơn ca:

Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Chế Linh & Trường Vũ: Em
  • Thanh Huy: C#m

Thành phố nào nhớ không em nơi chúng mình tìm phút êm đềm Thành phố nào vừa đi đã mỏi, đường quanh co quyện gốc thông già Chiều đan tay nghe nắng chan hòa, nắng hôn nhẹ làm hồng môi em Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.

Một sáng nào nhớ không em, ngày chủ nhật ngày của riêng mình Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa, người lưa thưa chìm dưới sương mù Quỳ bên em trong góc giáo đường, tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

[ĐK: ] Rồi từ đó vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa Rồi từ đó trốn phong ba, em làm dâu nhà người Âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em khóc chia phôi Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn Và con đường ngày xưa lá đổ, giờ không em sỏi đá u buồn Giờ không em hoang vắng phố phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.

[ĐK: ] Rồi từ đó vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa Rồi từ đó trốn phong ba, em làm dâu nhà người Âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em khóc chia phôi Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn Và con đường ngày xưa lá đổ, giờ không em sỏi đá u buồn Giờ không em hoang vắng phố phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.

Thượng Đế hỡi có thấu cho Việt Nam này, nhiều sóng gió trôi dạt lâu dài Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền Vì đất nước đang còn ưu phiền Còn tiếng khóc đi vào đêm tường triền miên

Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm hồn mình người ơi Con tim chân chính không bao giờ biết đến nói dối Tôi đi chinh chiến bao năm trường miệt mài Và hồn tôi mang vết thương vết thương trần ai

Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng sâu Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn khóc đến rướm máu Quê hương non nước tôi ai gây hận thù tội tình Nhà Việt Nam yêu dấu ơi bao giờ thanh bình

== DẠO NHẠC ==

Thành phố nào nhớ không em nơi chúng mình tìm phút êm đềm Thành phố nào vừa đi đã mỏi, đường quanh co quyện gốc thông già Chiều đan tay nghe nắng chan hòa, nắng hôn nhẹ làm hồng môi em Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.

Một sáng nào nhớ không em, ngày chủ nhật ngày của riêng mình Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa, người lưa thưa chìm dưới sương mù Quỳ bên em trong góc giáo đường, tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

[ĐK: ] Rồi từ đó vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa Rồi từ đó trốn phong ba, em làm dâu nhà người Âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em khóc chia phôi Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn Và con đường ngày xưa lá đổ, giờ không em sỏi đá u buồn Giờ không em hoang vắng phố phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.

[ĐK: ] Rồi từ đó vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa Rồi từ đó trốn phong ba, em làm dâu nhà người Âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em khóc chia phôi Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn Và con đường ngày xưa lá đổ, giờ không em sỏi đá u buồn Giờ không em hoang vắng phố phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.

Thượng Đế hỡi có thấu cho Việt Nam này, nhiều sóng gió trôi dạt lâu dài Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền Vì đất nước đang còn ưu phiền Còn tiếng khóc đi vào đêm tường triền miên

Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm hồn mình người ơi Con tim chân chính không bao giờ biết đến nói dối Tôi đi chinh chiến bao năm trường miệt mài Và hồn tôi mang vết thương vết thương trần ai

Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng sâu Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn khóc đến rướm máu Quê hương non nước tôi ai gây hận thù tội tình Nhà Việt Nam yêu dấu ơi bao giờ thanh bình

== HẾT BÀI ==

1. Thành phố nào nhớ không em nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi, đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa, nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.

2. Một sáng nào nhớ không em, ngày chủ nhật ngày của riêng mình
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa, người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên em trong góc giáo đường, tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

[ĐK: ]  Rồi từ đó vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó trốn phong ba, em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

3. Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường ngày xưa lá đổ, giờ không em sỏi đá u buồn
Giờ không em hoang vắng phố phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.

[ĐK: ]  Rồi từ đó vì cách xa, duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó trốn phong ba, em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

3. Thành phố buồn lắm tơ vương, cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn
Và con đường ngày xưa lá đổ, giờ không em sỏi đá u buồn
Giờ không em hoang vắng phố phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu.

Thượng Đế hỡi có thấu cho Việt Nam này, nhiều sóng gió trôi dạt lâu dài
Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn
Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền
Vì đất nước đang còn ưu phiền
Còn tiếng khóc đi vào đêm tường triền miên

Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm hồn mình người ơi
Con tim chân chính không bao giờ biết đến nói dối
Tôi đi chinh chiến bao năm trường miệt mài
Và hồn tôi mang vết thương vết thương trần ai

Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng sâu
Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn khóc đến rướm máu
Quê hương non nước tôi ai gây hận thù tội tình
Nhà Việt Nam yêu dấu ơi bao giờ thanh bình

1. Thành phố [Dm] nào nhớ không [F] em nơi chúng [Am] mình tìm phút êm [Dm] đềm
Thành phố [F] nào vừa đi đã [Dm] mỏi, đường quanh [Gm] co quyện gốc thông [Dm] già
Chiều đan [C] tay nghe nắng chan [Am] hòa, nắng hôn nhẹ làm hồng môi [C] em
Mắt em [Am] buồn trong sương [C] chiều anh thấy đẹp [Dm] hơn.

2. Một sáng [Dm] nào nhớ không [F] em, ngày chủ [Am] nhật ngày của riêng [Dm] mình
Thành phố [F] buồn nằm nghe khói [Dm] tỏa, người lưa [Gm] thưa chìm dưới sương [Dm] mù
Quỳ bên [C] em trong góc giáo [Am] đường, tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu [C] đương
Chúa thương [Am] tình, sẽ cho [C] mình mãi mãi gần [Dm] nhau.

[ĐK: ]  Rồi từ [Dm] đó vì cách [Am] xa, duyên tình [Dm] thêm nhạt nhòa
Rồi từ [F] đó trốn phong [Gm] ba, em làm [Bb] dâu nhà [Dm] người
Âm [C] thầm anh tiếc thương [Am] đời, đau [C] buồn em khóc chia [Dm] phôi
Anh [C] về gom góp kỷ [Am] niệm tìm [Dm] vui.

3. Thành phố [Dm] buồn lắm tơ [F] vương, cơn gió [Am] chiều lạnh buốt tâm [Dm] hồn
Và con [F] đường ngày xưa lá [Dm] đổ, giờ không [Gm] em sỏi đá u [Dm] buồn
Giờ không [C] em hoang vắng phố [Am] phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê [C] lương
Tiễn đưa [Am] người quên núi [C] đồi quên cả tình [Dm] yêu.

[ĐK: ]  Rồi từ [Dm] đó vì cách [Am] xa, duyên tình [Dm] thêm nhạt nhòa
Rồi từ [F] đó trốn phong [Gm] ba, em làm [Bb] dâu nhà [Dm] người
Âm [C] thầm anh tiếc thương [Am] đời, đau [C] buồn em khóc chia [Dm] phôi
Anh [C] về gom góp kỷ [Am] niệm tìm [Dm] vui.

3. Thành phố [Dm] buồn lắm tơ [F] vương, cơn gió [Am] chiều lạnh buốt tâm [Dm] hồn
Và con [F] đường ngày xưa lá [Dm] đổ, giờ không [Gm] em sỏi đá u [Dm] buồn
Giờ không [C] em hoang vắng phố [Am] phường, tiếng chuông chiều chậm chậm thê [C] lương
Tiễn đưa [Am] người quên núi [C] đồi quên cả tình [Dm] yêu.

Thượng Đế hỡi có [Bb] thấu cho Việt [F] Nam này, nhiều [A7] sóng gió trôi dạt [Dm] lâu dài
Từng [C] chiến đấu tiêu diệt [F] quân thù bạo [Am] tàn
Thượng [Dm] Đế hỡi hãy [Bb] lắng nghe người [F] dân hiền
Vì đất [A7] nước đang còn [Dm] ưu phiền
Còn [C] tiếng khóc đi vào [A7] đêm tường triền [Dm] miên

Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm [Dm] hồn mình người ơi
Con tim chân chính không bao giờ [F] biết đến nói dối [Gm]
Tôi đi chinh chiến bao năm [A7] trường miệt mài
Và [Dm] hồn tôi mang vết [Gm] thương vết thương trần [A7] ai

Có những lúc tiếng chuông đêm đêm vọng về rừng [Dm] sâu
Rưng rưng tôi chấp tay nghe hồn [F] khóc đến rướm máu [Gm]
Quê hương non nước tôi ai gây [A7] hận thù tội tình
Nhà [Dm] Việt Nam yêu dấu [Gm] ơi bao giờ thanh [Dm] bình