Bao nhiêu năm vẫn một lối về Ai còn thương còn ngóng chờ ai Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay Đôi bàn chân vô thức lạc bước Chợt nụ cười nào rất quen Thoáng qua…bước đi về
Có nắng mới đang ở trên đầu Có nuối tiếc trong từng đêm thâu Nỗi nhớ ấy muôn đời không màu Một ngày vừa tàn không lâu
Đen: Hoàng hôn tóc em buông vài lọn nhỏ Nắng nhoà chẳng cam rực bằng môi em Hai ta đi giữa bầu trời gọn nhỏ Thân hình cũng nhỏ và bóng mình hơi lem Anh muốn cứ thế trên đường về mình vẫn im lặng một chập Vì anh biết là đi bên nhau mình vẫn chẳng là một cặp Vì những bản nhạc hay nhất,là những bản nhạc không lời Bên em, anh im lặng cũng vì em là tình yêu lớn ở trong đời Ngày có đẹp, thêm bao lâu rồi cũng sẽ tối Cho anh đưa em một đoạn đường trước khi mình rẽ lối Khi con đường còn mờ bụi,hai bên đường còn đầy hoa Trước khi mình nói tạm biệt và chưa hẹn gặp lại ngày xa Anh sẽ chẳng nói với em dăm ba lời dẻo ngọt Anh sẽ gom nỗi nhớ kia đem về mà đẽo gọt Để cho em biết rằng nỗi nhớ cũng có hình thù Những khoảnh khắc bỗng trở thành thiên thu
LongMin : Bao nhiêu năm vẫn một lối về Ai còn thương còn ngóng chờ ai Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay Đôi bàn chân vô thức lạc bước Chợt nụ cười nào rất quen Thoáng qua…bước đi về
WormJb Lại một về nơi phố xa Cho đôi mắt em mòn mỏi giữa nơi phố hoa Cho làn khói kia mỗi ngày vẫn luôn quấn lấy đêm Như lời nhạc ta viết lúc này chỉ muốn được quấn lấy em Cho làn khói và nắng chiều lại mang tóc em bay Chìm vào dòng người vội vã cho đôi vai em gầy Em đứng lặng. Mong một chút nắng ấm lúc về chiều Em đã lót dạ bằng những gì lúc bụng đói,no được bao nhiêu ? Vẫn còn thấy hoàng hôn thật đẹp, em còn muốn rong chơi Để em đưa tuổi xuân em chảy vào những bản nhạc không lời Ta chỉ muốn được nhìn thấy trên khuôn mặt đôi mươi Là một hoàng hôn thật đẹp về trên đôi môi em cười Tại sao không gian quá xa, biết làm sao để tiếp cận Ta không phải nắng không phải gió Không phải hoàng hôn của ngày hôm qua để em tiếp nhận một bài nhạc trongtrong đêm nay Và những bài ca ta viết chỉ dành tặng em trong cơn say
Longmin : Bao nhiêu năm vẫn một lối về Ai còn thương còn ngóng chờ ai Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay Đôi bàn chân vô thức lạc bước Chợt nụ cười nào rất quen
Đứng bên kia con đường, thoáng qua như chưa từng Trái tim ta thổn thức...Hoàng hôn bỗng nhiên thấy đẹp hơn
Bridge: Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em
Sol'Bass Mặt trời đỏ phía trước, môi em hồng phía sau Bên tai là giọng em ngọt thật ngọt thấm vào đến từng tế bào Bàn tay em vẫn còn ấm,ngoài anh ra đâu yêu ai Những câu chuyện cứ kể mãi,đâu cần phải chờ tới chiều mai Triệu người ráng về với gia đình khi trời nhá nhem Anh còn biết đi đâu khi sau lưng anh đã có em Cứ đuổi theo hoàng hôn đến khi những con phố lên đèn Có đi đâu cũng vậy, đường nào anh cũng ở bên em Mặt trời đỏ phía trước, nhưng giờ với anh nó không còn lửa Khi bên tai không còn giọng em , không lời yêu,không còn hứa Mắt anh vẫn còn ấm, ngoài anh ra em yêu ai Những câu chuyện cứ kể mãi,thôi thì cả hai ta đều sai Triệu người ráng về với gia đình khi nhá nhem Anh muốn tắt hết đi nắng chiều, vì sợ trong đó thấy em Cứ chạy trốn ánh hoàng hôn tới khi những con phố lên đèn Có đi đâu cũng vậy,đường nào cũng phải cố quên em mơ!
Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em ơ [hờ
== DẠO NHẠC ==
Bao nhiêu năm vẫn một lối về Ai còn thương còn ngóng chờ ai Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay Đôi bàn chân vô thức lạc bước Chợt nụ cười nào rất quen Thoáng qua…bước đi về
Có nắng mới đang ở trên đầu Có nuối tiếc trong từng đêm thâu Nỗi nhớ ấy muôn đời không màu Một ngày vừa tàn không lâu
Đen: Hoàng hôn tóc em buông vài lọn nhỏ Nắng nhoà chẳng cam rực bằng môi em Hai ta đi giữa bầu trời gọn nhỏ Thân hình cũng nhỏ và bóng mình hơi lem Anh muốn cứ thế trên đường về mình vẫn im lặng một chập Vì anh biết là đi bên nhau mình vẫn chẳng là một cặp Vì những bản nhạc hay nhất,là những bản nhạc không lời Bên em, anh im lặng cũng vì em là tình yêu lớn ở trong đời Ngày có đẹp, thêm bao lâu rồi cũng sẽ tối Cho anh đưa em một đoạn đường trước khi mình rẽ lối Khi con đường còn mờ bụi,hai bên đường còn đầy hoa Trước khi mình nói tạm biệt và chưa hẹn gặp lại ngày xa Anh sẽ chẳng nói với em dăm ba lời dẻo ngọt Anh sẽ gom nỗi nhớ kia đem về mà đẽo gọt Để cho em biết rằng nỗi nhớ cũng có hình thù Những khoảnh khắc bỗng trở thành thiên thu
LongMin : Bao nhiêu năm vẫn một lối về Ai còn thương còn ngóng chờ ai Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay Đôi bàn chân vô thức lạc bước Chợt nụ cười nào rất quen Thoáng qua…bước đi về
WormJb Lại một về nơi phố xa Cho đôi mắt em mòn mỏi giữa nơi phố hoa Cho làn khói kia mỗi ngày vẫn luôn quấn lấy đêm Như lời nhạc ta viết lúc này chỉ muốn được quấn lấy em Cho làn khói và nắng chiều lại mang tóc em bay Chìm vào dòng người vội vã cho đôi vai em gầy Em đứng lặng. Mong một chút nắng ấm lúc về chiều Em đã lót dạ bằng những gì lúc bụng đói,no được bao nhiêu ? Vẫn còn thấy hoàng hôn thật đẹp, em còn muốn rong chơi Để em đưa tuổi xuân em chảy vào những bản nhạc không lời Ta chỉ muốn được nhìn thấy trên khuôn mặt đôi mươi Là một hoàng hôn thật đẹp về trên đôi môi em cười Tại sao không gian quá xa, biết làm sao để tiếp cận Ta không phải nắng không phải gió Không phải hoàng hôn của ngày hôm qua để em tiếp nhận một bài nhạc trongtrong đêm nay Và những bài ca ta viết chỉ dành tặng em trong cơn say
Longmin : Bao nhiêu năm vẫn một lối về Ai còn thương còn ngóng chờ ai Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay Đôi bàn chân vô thức lạc bước Chợt nụ cười nào rất quen
Đứng bên kia con đường, thoáng qua như chưa từng Trái tim ta thổn thức...Hoàng hôn bỗng nhiên thấy đẹp hơn
Bridge: Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em
Sol'Bass Mặt trời đỏ phía trước, môi em hồng phía sau Bên tai là giọng em ngọt thật ngọt thấm vào đến từng tế bào Bàn tay em vẫn còn ấm,ngoài anh ra đâu yêu ai Những câu chuyện cứ kể mãi,đâu cần phải chờ tới chiều mai Triệu người ráng về với gia đình khi trời nhá nhem Anh còn biết đi đâu khi sau lưng anh đã có em Cứ đuổi theo hoàng hôn đến khi những con phố lên đèn Có đi đâu cũng vậy, đường nào anh cũng ở bên em Mặt trời đỏ phía trước, nhưng giờ với anh nó không còn lửa Khi bên tai không còn giọng em , không lời yêu,không còn hứa Mắt anh vẫn còn ấm, ngoài anh ra em yêu ai Những câu chuyện cứ kể mãi,thôi thì cả hai ta đều sai Triệu người ráng về với gia đình khi nhá nhem Anh muốn tắt hết đi nắng chiều, vì sợ trong đó thấy em Cứ chạy trốn ánh hoàng hôn tới khi những con phố lên đèn Có đi đâu cũng vậy,đường nào cũng phải cố quên em mơ!
Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em ơ [hờ
== HẾT BÀI ==
Bao nhiêu năm vẫn một lối về
Ai còn thương còn ngóng chờ ai
Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi
Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này
Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay
Đôi bàn chân vô thức lạc bước
Chợt nụ cười nào rất quen
Thoáng qua…bước đi về
Có nắng mới đang ở trên đầu
Có nuối tiếc trong từng đêm thâu
Nỗi nhớ ấy muôn đời không màu
Một ngày vừa tàn không lâu
Đen:
Hoàng hôn tóc em buông vài lọn nhỏ
Nắng nhoà chẳng cam rực bằng môi em
Hai ta đi giữa bầu trời gọn nhỏ
Thân hình cũng nhỏ và bóng mình hơi lem
Anh muốn cứ thế trên đường về mình vẫn im lặng một chập
Vì anh biết là đi bên nhau mình vẫn chẳng là một cặp
Vì những bản nhạc hay nhất,là những bản nhạc không lời
Bên em, anh im lặng cũng vì em là tình yêu lớn ở trong đời
Ngày có đẹp, thêm bao lâu rồi cũng sẽ tối
Cho anh đưa em một đoạn đường trước khi mình rẽ lối
Khi con đường còn mờ bụi,hai bên đường còn đầy hoa
Trước khi mình nói tạm biệt và chưa hẹn gặp lại ngày xa
Anh sẽ chẳng nói với em dăm ba lời dẻo ngọt
Anh sẽ gom nỗi nhớ kia đem về mà đẽo gọt
Để cho em biết rằng nỗi nhớ cũng có hình thù
Những khoảnh khắc bỗng trở thành thiên thu
LongMin :
Bao nhiêu năm vẫn một lối về
Ai còn thương còn ngóng chờ ai
Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi
Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này
Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay
Đôi bàn chân vô thức lạc bước
Chợt nụ cười nào rất quen
Thoáng qua…bước đi về
WormJb
Lại một về nơi phố xa
Cho đôi mắt em mòn mỏi giữa nơi phố hoa
Cho làn khói kia mỗi ngày vẫn luôn quấn lấy đêm
Như lời nhạc ta viết lúc này chỉ muốn được quấn lấy em
Cho làn khói và nắng chiều lại mang tóc em bay
Chìm vào dòng người vội vã cho đôi vai em gầy
Em đứng lặng. Mong một chút nắng ấm lúc về chiều
Em đã lót dạ bằng những gì lúc bụng đói,no được bao nhiêu ?
Vẫn còn thấy hoàng hôn thật đẹp, em còn muốn rong chơi
Để em đưa tuổi xuân em chảy vào những bản nhạc không lời
Ta chỉ muốn được nhìn thấy trên khuôn mặt đôi mươi
Là một hoàng hôn thật đẹp về trên đôi môi em cười
Tại sao không gian quá xa, biết làm sao để tiếp cận
Ta không phải nắng không phải gió
Không phải hoàng hôn của ngày hôm qua để em tiếp nhận
một bài nhạc trongtrong đêm nay
Và những bài ca ta viết chỉ dành tặng em trong cơn say
Longmin :
Bao nhiêu năm vẫn một lối về
Ai còn thương còn ngóng chờ ai
Đưa thời gian đọng khoé mắt làn môi
Đôi tay đưa hoài không tới
Ta loay hoay giữa thành phố này
Ta ngẩn ngơ trên phố chiều nay
Đôi bàn chân vô thức lạc bước
Chợt nụ cười nào rất quen
Đứng bên kia con đường, thoáng qua như chưa từng
Trái tim ta thổn thức...Hoàng hôn bỗng nhiên thấy đẹp hơn
Bridge:
Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn
Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em
Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn
Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em
Sol'Bass
Mặt trời đỏ phía trước, môi em hồng phía sau
Bên tai là giọng em ngọt thật ngọt thấm vào đến từng tế bào
Bàn tay em vẫn còn ấm,ngoài anh ra đâu yêu ai
Những câu chuyện cứ kể mãi,đâu cần phải chờ tới chiều mai
Triệu người ráng về với gia đình khi trời nhá nhem
Anh còn biết đi đâu khi sau lưng anh đã có em
Cứ đuổi theo hoàng hôn đến khi những con phố lên đèn
Có đi đâu cũng vậy, đường nào anh cũng ở bên em
Mặt trời đỏ phía trước, nhưng giờ với anh nó không còn lửa
Khi bên tai không còn giọng em , không lời yêu,không còn hứa
Mắt anh vẫn còn ấm, ngoài anh ra em yêu ai
Những câu chuyện cứ kể mãi,thôi thì cả hai ta đều sai
Triệu người ráng về với gia đình khi nhá nhem
Anh muốn tắt hết đi nắng chiều, vì sợ trong đó thấy em
Cứ chạy trốn ánh hoàng hôn tới khi những con phố lên đèn
Có đi đâu cũng vậy,đường nào cũng phải cố quên em mơ!
Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn
Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em
Ta mang những lá thư tình Ta đem đốt cháy hoàng hôn
Ta băng qua những thênh thang đời đưa ta quay về em ơ [hờ
Sao người đã [E7] vội trao [Dm] ai tình [Am] nồng
Chỉ là một vệt nắng [Dm] hồng
Mong manh le [C] lói giữa [E7] dòng nhân [Am] sinh.
Còn [Am] đâu nữa ánh bình [C] minh
Còn [Dm] đâu nữa [E7] mái tóc [Dm] xanh thiên [Am] đường
Qua [G] rồi một thuở vấn [Am] vương
Mình đang đứng [C] cuối con [G] đường hoàng [Am] hôn.
Thoáng [G] qua xúc cảm trong [C] hồn
Mà người đã [E7] vội buông [Am] thuyền ra [Dm] khơi
Trùng dương sóng nước chơi [Am] vơi
Con thuyền lơ [E7] lửng biết về phương [Am] nao.