Duyên lỡ làng số phận đầy chua cay Tôi vướng tình nào biết vô tình say Trót thương người nỗi lòng nặng đeo Tương lai bán được chữ nghèo Dù lâu đến mấy có bán được chăng?
Em nói rằng em muốn được bên tôi Riêng tôi nghèo đâu dám mộng chung đôi Chỉ mong cầu em được bình an Nơi gác ngọc cung vàng xin đừng nhớ đến tôi
Đã bao ngày trằn trọc lo âu Vì anh quá nghèo chẳng lo được cho em Người đời khen chê làm thước đo sang hèn Anh tay trắng xuôi ngược đâu có gì mà yêu em
Đã bao ngày đợi chờ thời gian Bán đi chữ nghèo mà có bán được đâu Giờ đành xa em là xa cả một đời nhưng phải chấp nhận đời Vì số nghèo nên cam chịu đắng cay
Tôi muốn say để quên người Thân phận nghèo nhà máy lá cột xiêu Còn đời em người mỹ miều duyên dáng Dám mơ gì đâu xây đắp mộng cau trầu
== DẠO NHẠC ==
Duyên lỡ làng số phận đầy chua cay Tôi vướng tình nào biết vô tình say Trót thương người nỗi lòng nặng đeo Tương lai bán được chữ nghèo Dù lâu đến mấy có bán được chăng?
Em nói rằng em muốn được bên tôi Riêng tôi nghèo đâu dám mộng chung đôi Chỉ mong cầu em được bình an Nơi gác ngọc cung vàng xin đừng nhớ đến tôi
Đã bao ngày trằn trọc lo âu Vì anh quá nghèo chẳng lo được cho em Người đời khen chê làm thước đo sang hèn Anh tay trắng xuôi ngược đâu có gì mà yêu em
Đã bao ngày đợi chờ thời gian Bán đi chữ nghèo mà có bán được đâu Giờ đành xa em là xa cả một đời nhưng phải chấp nhận đời Vì số nghèo nên cam chịu đắng cay
Tôi muốn say để quên người Thân phận nghèo nhà máy lá cột xiêu Còn đời em người mỹ miều duyên dáng Dám mơ gì đâu xây đắp mộng cau trầu
== HẾT BÀI ==
Duyên lỡ làng số phận đầy chua cay
Tôi vướng tình nào biết vô tình say
Trót thương người nỗi lòng nặng đeo
Tương lai bán được chữ nghèo
Dù lâu đến mấy có bán được chăng?
Em nói rằng em muốn được bên tôi
Riêng tôi nghèo đâu dám mộng chung đôi
Chỉ mong cầu em được bình an
Nơi gác ngọc cung vàng xin đừng nhớ đến tôi
Đã bao ngày trằn trọc lo âu
Vì anh quá nghèo chẳng lo được cho em
Người đời khen chê làm thước đo sang hèn
Anh tay trắng xuôi ngược đâu có gì mà yêu em
Đã bao ngày đợi chờ thời gian
Bán đi chữ nghèo mà có bán được đâu
Giờ đành xa em là xa cả một đời nhưng phải chấp nhận đời
Vì số nghèo nên cam chịu đắng cay
Tôi muốn say để quên người
Thân phận nghèo nhà máy lá cột xiêu
Còn đời em người mỹ miều duyên dáng
Dám mơ gì đâu xây đắp mộng cau trầu
Duyên lỡ [Em] làng số phận đầy [C] chua cay
Tôi vướng [Em] tình nào [A] biết vô [Em] tình say
Trót thương [Em] người nỗi lòng nặng [Am] đeo
Tương [D] lai bán được chữ [Bm] nghèo
Dù lâu đến [B7] mấy có bán được chăng? [Am][B7]
Em nói [Em] rằng em muốn được [C] bên tôi
Riêng tôi [Em] nghèo đâu [Am] dám mộng [Em] chung đôi
Chỉ mong cầu em được bình [Am] an
Nơi [D] gác ngọc cung [G] vàng xin [Bm] đừng nhớ [Em] đến tôi [A][Em]
Đã bao [Em] ngày trằn trọc [C] lo âu
Vì anh quá [A] nghèo chẳng lo được [Em] cho em
Người đời khen [Am] chê làm thước đo sang [D] hèn
Anh tay trắng xuôi [Bm] ngược đâu có gì mà yêu [C] em [B7]
Đã bao [Em] ngày đợi chờ [C] thời gian
Bán đi chữ [Am] nghèo mà có bán [Em] được đâu
Giờ đành xa [Am] em là xa cả một [D] đời nhưng phải chấp nhận đời
Vì số [Bm] nghèo nên cam chịu [Em] đắng cay [Am][Em]
Tôi muốn say để [Em] quên người
Thân phận nghèo nhà máy lá [G] cột xiêu
Còn đời [D] em người mỹ miều duyên [C] dáng
Dám mơ gì [Em] đâu xây [Bm] đắp mộng [Em] cau trầu [A][Em]