Tiếng Khuya

Trình chiếu

Đơn ca

Điệu: Slow Rock || Đơn ca:

Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Mây Tím: F#m

Trong đêm khuya trầm lắng tiếng dương cầm Người hát thơ tôi buồn hơn vốn có Trong đêm khuya tôi nghe trời mưa đổ Dẫu bên ngoài những chiếc lá đang khô

Người nghệ sĩ ôm đàn cất tiếng hát nhung tơ Nơi khóe mắt chắc chưa mờ ngấn lệ Sao tôi nghe lòng mình ngơ ngác thế? Cõi đi về thành cội rễ chiêm bao

Người nghệ sĩ nào chắc cũng như nhau Từng nốt nhạc là âm hao của nhớ Những lời hát bắt đầu từ hơi thở Để nghe rồi mình chợt thấy chơi vơi

Đôi mắt buồn lấp lánh ánh sao rơi Từng phím lạnh ru hồn người theo gió Tôi nhận lấy cho tim mình nứt nở Yêu thương nào gọi trăn trở tình ơi?

Và đêm nay trong tiếng dương cầm rơi Người nghệ sĩ nhấp đầy môi thổn thức Giọt cảm xúc chảy ngược trong lòng ngực Thơ rùng mình thành những giọt sương rơi

== DẠO NHẠC ==

Trong đêm khuya trầm lắng tiếng dương cầm Người hát thơ tôi buồn hơn vốn có Trong đêm khuya tôi nghe trời mưa đổ Dẫu bên ngoài những chiếc lá đang khô

Người nghệ sĩ ôm đàn cất tiếng hát nhung tơ Nơi khóe mắt chắc chưa mờ ngấn lệ Sao tôi nghe lòng mình ngơ ngác thế? Cõi đi về thành cội rễ chiêm bao

Người nghệ sĩ nào chắc cũng như nhau Từng nốt nhạc là âm hao của nhớ Những lời hát bắt đầu từ hơi thở Để nghe rồi mình chợt thấy chơi vơi

Đôi mắt buồn lấp lánh ánh sao rơi Từng phím lạnh ru hồn người theo gió Tôi nhận lấy cho tim mình nứt nở Yêu thương nào gọi trăn trở tình ơi?

Và đêm nay trong tiếng dương cầm rơi Người nghệ sĩ nhấp đầy môi thổn thức Giọt cảm xúc chảy ngược trong lòng ngực Thơ rùng mình thành những giọt sương rơi

== HẾT BÀI ==

Trong đêm khuya trầm lắng tiếng dương cầm
Người hát thơ tôi buồn hơn vốn có
Trong đêm khuya tôi nghe trời mưa đổ
Dẫu bên ngoài những chiếc lá đang khô

Người nghệ sĩ ôm đàn cất tiếng hát nhung tơ
Nơi khóe mắt chắc chưa mờ ngấn lệ
Sao tôi nghe lòng mình ngơ ngác thế?
Cõi đi về thành cội rễ chiêm bao

Người nghệ sĩ nào chắc cũng như nhau
Từng nốt nhạc là âm hao của nhớ
Những lời hát bắt đầu từ hơi thở
Để nghe rồi mình chợt thấy chơi vơi

Đôi mắt buồn lấp lánh ánh sao rơi
Từng phím lạnh ru hồn người theo gió
Tôi nhận lấy cho tim mình nứt nở
Yêu thương nào gọi trăn trở tình ơi?

Và đêm nay trong tiếng dương cầm rơi
Người nghệ sĩ nhấp đầy môi thổn thức
Giọt cảm xúc chảy ngược trong lòng ngực
Thơ rùng mình thành những giọt sương rơi

Trong đêm [Em] khuya trầm [C] lắng tiếng dương cầm
Người [Am] hát thơ tôi buồn hơn vốn [B7] có
Trong đêm [C] khuya tôi nghe trời mưa [Am] đổ
Dẫu bên ngoài những [Em] chiếc lá đang [B7] khô

Người nghệ [Em] sĩ ôm đàn cất [C] tiếng hát nhung [Em] tơ
Nơi khóe [Am] mắt chắc chưa mờ ngấn [B7] lệ
Sao tôi [Am] nghe lòng mình ngơ ngác thế?
Cõi đi [B7] về thành cội rễ chiêm [Em] bao

Người nghệ sĩ [Em] nào [E] chắc cũng như [Am] nhau
Từng nốt nhạc là âm [D] hao của [G] nhớ
Những lời [C] hát bắt [B7] đầu từ hơi [Am] thở
Để nghe [B7] rồi mình chợt thấy chơi [Em] vơi

Đôi mắt [Em] buồn [E] lấp lánh ánh sao [Am] rơi
Từng phím [C] lạnh ru hồn người theo [G] gió
Tôi nhận [C] lấy cho [D] tim mình nứt [G] nở
Yêu thương [B7] nào gọi trăn trở tình [Em] ơi?

Và đêm [Em] nay trong tiếng dương cầm rơi
[G] Người nghệ [C] sĩ nhấp đầy môi thổn [Am] thức
Giọt cảm [C] xúc chảy [E] ngược trong lòng [Am] ngực
Thơ rùng [B7] mình thành những giọt sương [Em] rơi