Lý So Le

Trình chiếu

Đơn ca
Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Đỗ Linh: E

Khi buồn tôi muốn kể chuyện Vân Tiên Nhưng mà hồi tưởng lại tôi muốn kể xuyên qua cái tình đời

Ngày nào em nói với anh: cuộc đời chung rượu ta sẽ dành cho nhau Bây chừ trầu đã xa cau bây chừ trầu đã xa cau, mận xa đào nên phải héo sầu vì trông

Nhớ hồi nào mình uống nước suối Phước Nhơn, ngồi ăn mì bà Tĩnh và nghe đờn của thông tin Bây chừ em lại bán chiếc Dream, ôm bồ đi dạo phố bỏ một mình Qua cô đơn Hồi nào bệnh sốt rét nó lên cơn Đi đãi vàng, đi tìm sắt vượt đá trơn Dốc Kiềng

Nhớ hồi nào mình đốn củi ở non Tiên, đi trồng sen Phú Túc cùng bạn hiền mà trồng cây Bây chừ mới ngó thấy em lại quay chiếc mini tri ríp em lại xoay trên vũ trường Nhớ hồi nào mà thủy lợi ta đào mương, một gói cơm chia nửa, một tí đường cũng cắn đôi Hồi nào điếu Đà Lạt ta cùng mồi, bây chừ ba con số trên môi em phì phà

Hồi nào ta bắt ếch mình lột da, ngồi cả đêm nấu cháo mình với ta với mọi người Ngày nào trong gian khổ ta vẫn cười, mắm Nam Ô vẫn ngọt, khoai lang tươi nó vẫn bùi Chứ bây chừ cây héo nó đã thành tươi, móng chân em lại đỏ con đười ươi nó phê bình Hồi nào chiếc áo ngắn mà qua lưng, ống quần trên mắt cá, bát cơm lưng khê nhiều Bây chừ em nói ngán thịt heo, muốn ăn lươn, ăn ếch lại còn đèo nỏ tê Gà hầm mà em bậu còn chê, muốn ăn hầm lẩu dương ngọc, cái món lẩu dê nó đắt tiền

Nhớ hồi nào đi sản xuất ở trên Hiên, nấu đậu đen ghế sắn đánh cá niêng để làm mồi Bây chừ em nói mắm cái là hôi, lát thịt bò bít tết nuốt không trôi qua khỏi mồm Chứ hồi nào chanh lại ngọt hơn cam, lá me chua hơn khế, sắn mậu chàm hơn sim Hồi nào chân không dép vượt truông, chừ dream phóng thẳng Bậu còn buồn cái nỗi chi Hồi nào chiếc cúc áo nó lờn khuy, chiếc mo cau gói sắn, tí mắm cà nó hăng hăng Bây chừ đã có điện sáng thay trăng, có bếp ga mà thay củi bậu nhớ chăng khi hết dầu

Hồi nào ta bắt ốc mình đi câu, chạy đổi gạo từng bữa bếp tắt rồi đã bao phen Bây chừ cơm ở nhà không chịu ăn, ngồi ba chở ở quán Bậu bảo rằng sành chơi Thế mà răng kêu khổ chết đến nơi, chừ trong nhà tìm lại chiếc nón cời không ra Không còn chiếc áo cũ để lau nhà, đã đi dù mặc áo mới thì kiếm ra cái nỗi gì

Cái vòng đời nó cuồn cuộn mà cuốn đi, sống hôm nay mà phải nghĩ lại chút gì của hôm qua Bậu ơi đừng giận mà trách ta, Bậu ơi đừng giận mà trách ta Cái kiếp người đã lẫn lộn, cái kiếp con cũng lộn sòng Cái kiếp người đã lẫn lộn, cái kiếp con cũng lộn sòng.

== DẠO NHẠC ==

Khi buồn tôi muốn kể chuyện Vân Tiên Nhưng mà hồi tưởng lại tôi muốn kể xuyên qua cái tình đời

Ngày nào em nói với anh: cuộc đời chung rượu ta sẽ dành cho nhau Bây chừ trầu đã xa cau bây chừ trầu đã xa cau, mận xa đào nên phải héo sầu vì trông

Nhớ hồi nào mình uống nước suối Phước Nhơn, ngồi ăn mì bà Tĩnh và nghe đờn của thông tin Bây chừ em lại bán chiếc Dream, ôm bồ đi dạo phố bỏ một mình Qua cô đơn Hồi nào bệnh sốt rét nó lên cơn Đi đãi vàng, đi tìm sắt vượt đá trơn Dốc Kiềng

Nhớ hồi nào mình đốn củi ở non Tiên, đi trồng sen Phú Túc cùng bạn hiền mà trồng cây Bây chừ mới ngó thấy em lại quay chiếc mini tri ríp em lại xoay trên vũ trường Nhớ hồi nào mà thủy lợi ta đào mương, một gói cơm chia nửa, một tí đường cũng cắn đôi Hồi nào điếu Đà Lạt ta cùng mồi, bây chừ ba con số trên môi em phì phà

Hồi nào ta bắt ếch mình lột da, ngồi cả đêm nấu cháo mình với ta với mọi người Ngày nào trong gian khổ ta vẫn cười, mắm Nam Ô vẫn ngọt, khoai lang tươi nó vẫn bùi Chứ bây chừ cây héo nó đã thành tươi, móng chân em lại đỏ con đười ươi nó phê bình Hồi nào chiếc áo ngắn mà qua lưng, ống quần trên mắt cá, bát cơm lưng khê nhiều Bây chừ em nói ngán thịt heo, muốn ăn lươn, ăn ếch lại còn đèo nỏ tê Gà hầm mà em bậu còn chê, muốn ăn hầm lẩu dương ngọc, cái món lẩu dê nó đắt tiền

Nhớ hồi nào đi sản xuất ở trên Hiên, nấu đậu đen ghế sắn đánh cá niêng để làm mồi Bây chừ em nói mắm cái là hôi, lát thịt bò bít tết nuốt không trôi qua khỏi mồm Chứ hồi nào chanh lại ngọt hơn cam, lá me chua hơn khế, sắn mậu chàm hơn sim Hồi nào chân không dép vượt truông, chừ dream phóng thẳng Bậu còn buồn cái nỗi chi Hồi nào chiếc cúc áo nó lờn khuy, chiếc mo cau gói sắn, tí mắm cà nó hăng hăng Bây chừ đã có điện sáng thay trăng, có bếp ga mà thay củi bậu nhớ chăng khi hết dầu

Hồi nào ta bắt ốc mình đi câu, chạy đổi gạo từng bữa bếp tắt rồi đã bao phen Bây chừ cơm ở nhà không chịu ăn, ngồi ba chở ở quán Bậu bảo rằng sành chơi Thế mà răng kêu khổ chết đến nơi, chừ trong nhà tìm lại chiếc nón cời không ra Không còn chiếc áo cũ để lau nhà, đã đi dù mặc áo mới thì kiếm ra cái nỗi gì

Cái vòng đời nó cuồn cuộn mà cuốn đi, sống hôm nay mà phải nghĩ lại chút gì của hôm qua Bậu ơi đừng giận mà trách ta, Bậu ơi đừng giận mà trách ta Cái kiếp người đã lẫn lộn, cái kiếp con cũng lộn sòng Cái kiếp người đã lẫn lộn, cái kiếp con cũng lộn sòng.

== HẾT BÀI ==


Khi buồn tôi muốn kể chuyện Vân Tiên
Nhưng mà hồi tưởng lại tôi muốn kể xuyên qua cái tình đời

Ngày nào em nói với anh: cuộc đời chung rượu ta sẽ dành cho nhau
Bây chừ trầu đã xa cau
bây chừ trầu đã xa cau, mận xa đào nên phải héo sầu vì trông

Nhớ hồi nào mình uống nước suối Phước Nhơn,
ngồi ăn mì bà Tĩnh và nghe đờn của thông tin
Bây chừ em lại bán chiếc Dream, ôm bồ đi dạo phố bỏ một mình Qua cô đơn
Hồi nào bệnh sốt rét nó lên cơn
Đi đãi vàng, đi tìm sắt vượt đá trơn Dốc Kiềng

Nhớ hồi nào mình đốn củi ở non Tiên,
đi trồng sen Phú Túc cùng bạn hiền mà trồng cây
Bây chừ mới ngó thấy em lại quay chiếc mini tri ríp em lại xoay trên vũ trường
Nhớ hồi nào mà thủy lợi ta đào mương,
một gói cơm chia nửa, một tí đường cũng cắn đôi
Hồi nào điếu Đà Lạt ta cùng mồi, bây chừ ba con số trên môi em phì phà

Hồi nào ta bắt ếch mình lột da, ngồi cả đêm nấu cháo mình với ta với mọi người
Ngày nào trong gian khổ ta vẫn cười, mắm Nam Ô vẫn ngọt, khoai lang tươi nó vẫn bùi
Chứ bây chừ cây héo nó đã thành tươi, móng chân em lại đỏ con đười ươi nó phê bình
Hồi nào chiếc áo ngắn mà qua lưng, ống quần trên mắt cá, bát cơm lưng khê nhiều
Bây chừ em nói ngán thịt heo, muốn ăn lươn, ăn ếch lại còn đèo nỏ tê
Gà hầm mà em bậu còn chê,
muốn ăn hầm lẩu dương ngọc, cái món lẩu dê nó đắt tiền

Nhớ hồi nào đi sản xuất ở trên Hiên, nấu đậu đen ghế sắn đánh cá niêng để làm mồi
Bây chừ em nói mắm cái là hôi, lát thịt bò bít tết nuốt không trôi qua khỏi mồm
Chứ hồi nào chanh lại ngọt hơn cam, lá me chua hơn khế, sắn mậu chàm hơn sim
Hồi nào chân không dép vượt truông,
chừ dream phóng thẳng Bậu còn buồn cái nỗi chi
Hồi nào chiếc cúc áo nó lờn khuy, chiếc mo cau gói sắn, tí mắm cà nó hăng hăng
Bây chừ đã có điện sáng thay trăng, có bếp ga mà thay củi bậu nhớ chăng khi hết dầu

Hồi nào ta bắt ốc mình đi câu, chạy đổi gạo từng bữa bếp tắt rồi đã bao phen
Bây chừ cơm ở nhà không chịu ăn, ngồi ba chở ở quán Bậu bảo rằng sành chơi
Thế mà răng kêu khổ chết đến nơi, chừ trong nhà tìm lại chiếc nón cời không ra
Không còn chiếc áo cũ để lau nhà, đã đi dù mặc áo mới thì kiếm ra cái nỗi gì

Cái vòng đời nó cuồn cuộn mà cuốn đi,
sống hôm nay mà phải nghĩ lại chút gì của hôm qua
Bậu ơi đừng giận mà trách ta, Bậu ơi đừng giận mà trách ta
Cái kiếp người đã lẫn lộn, cái kiếp con cũng lộn sòng
Cái kiếp người đã lẫn lộn, cái kiếp con cũng lộn sòng.

[C#] [E] [G]
Khi [C#m] buồn tôi muốn kể chuyện Vân Tiên
Nhưng mà hồi tưởng [E] lại tôi muốn kể xuyên qua cái tình [E] đời [B] [E]

Ngày [E] nào em [C#m] nói với [B] anh: cuộc đời chung rượu ta sẽ dành cho [B] nhau
Bây chừ trầu đã xa [E] cau
bây [B] chừ trầu đã xa cau, mận xa [E] đào nên phải héo sầu vì [B] trông

Nhớ hồi nào mình uống nước suối Phước [C#m] Nhơn,
ngồi ăn mì bà [E] Tĩnh và nghe đờn của thông [B] tin
Bây [F#m] chừ em lại bán chiếc Dream, ôm bồ đi dạo phố bỏ một mình Qua cô [B] đơn
Hồi [G#m] nào bệnh sốt rét nó lên [C#m] cơn
Đi đãi vàng, đi tìm [F#m] sắt vượt đá [B] trơn Dốc [E] Kiềng

Nhớ hồi [E] nào mình đốn củi ở non [C#m] Tiên,
đi trồng sen Phú [E] Túc cùng bạn hiền mà trồng [B] cây
Bây chừ mới ngó thấy em lại [F#m] quay chiếc mini tri [B] ríp em lại xoay trên vũ [E] trường
Nhớ hồi nào [G#m] mà thủy lợi ta đào [C#m] mương,
một gói cơm chia [F#m] nửa, một tí đường cũng cắn [B] đôi
Hồi [C#m] nào điếu Đà Lạt ta cùng mồi, bây chừ ba con số trên môi em phì [B] phà [E]

Hồi [E] nào ta bắt ếch mình lột [C#m] da, ngồi cả đêm nấu cháo mình với ta với mọi [E] người
Ngày nào trong gian khổ ta vẫn [C#m] cười, mắm Nam Ô vẫn [B] ngọt, khoai lang tươi nó vẫn [E] bùi
Chứ bây [F#m] chừ cây héo nó đã thành tươi, móng chân em lại [B] đỏ con đười ươi nó phê [E] bình
Hồi [E] nào chiếc áo ngắn mà qua [F#m] lưng, ống quần trên mắt [B] cá, bát cơm lưng khê [E] nhiều
Bây chừ em nói ngán thịt [F#m] heo, muốn ăn lươn, ăn ếch lại còn đèo nỏ [B] tê
Gà [C#m] hầm mà em bậu còn [F#m] chê,
muốn ăn hầm lẩu dương [B] ngọc, cái món lẩu dê nó đắt [E] tiền

Nhớ hồi [E] nào đi sản xuất ở trên [C#m] Hiên, nấu đậu đen ghế sắn đánh cá niêng để làm [E] mồi
Bây [F#m] chừ em nói mắm cái là hôi, lát thịt bò bít [B] tết nuốt không trôi qua khỏi [E] mồm
Chứ hồi nào chanh lại ngọt hơn [F#m] cam, lá me chua hơn [C#m] khế, sắn mậu chàm hơn [F#m] sim
Hồi [G#m] nào chân không dép vượt [C#m] truông,
chừ dream phóng [F#m] thẳng Bậu còn buồn cái nỗi [B] chi
Hồi nào chiếc cúc áo nó lờn [F#m] khuy, chiếc mo cau gói sắn, tí mắm cà nó hăng [B] hăng
Bây [C#m] chừ đã có điện sáng thay trăng, có bếp ga mà thay củi bậu nhớ chăng khi hết [B] dầu [E]

Hồi nào ta bắt ốc mình đi [C#m] câu, chạy đổi gạo từng [F#m] bữa bếp tắt rồi đã bao [B] phen
Bây chừ cơm ở nhà không chịu [F#m] ăn, ngồi ba chở ở [C#m] quán Bậu bảo rằng sành [B] chơi
Thế mà răng kêu khổ chết đến [F#m] nơi, chừ trong nhà tìm lại [C#m] chiếc nón cời không [F#m] ra
Không [F#m] còn chiếc áo cũ để lau nhà, đã đi dù mặc áo [B] mới thì kiếm ra cái nỗi [E] gì

Cái vòng [C#m] đời nó cuồn cuộn mà cuốn [F#m] đi,
sống hôm nay mà phải nghĩ lại chút gì của hôm [B] qua
Bậu [C#m] ơi đừng giận mà trách [E] ta, Bậu [F#m] ơi đừng giận mà trách [B] ta
Cái kiếp [F#m] người đã lẫn lộn, cái kiếp [B] con cũng lộn [E] sòng
Cái kiếp [F#m] người đã lẫn lộn, cái kiếp [B] con cũng lộn [E] sòng.