Chiều chiều ai nhớ chiều lại chiều, Chuyện tình sơn nữ bên suối mơ, Từ chàng lãng khách về rừng đồi, Hẹn nhau ca hát chiều lại chiều.
Rồi chàng lãng khách xa rừng đồi, Một mình sơn nữ ngồi bơ vơ, Từng chiều trông ngóng chờ người về, Người đi, về đâu giờ đâu?
[ĐK: ] Ôi khúc ca ngày xưa, lắng sâu trong hồn, Như máu len vào tim, sơn nữ Y Văn buồn, Tình đã lỡ trao cho người, Người đi nên lòng héo khô. Ngồi đếm bao lá thu vàng, Là bao lệ sầu chứa chan.
Ôi nước xuôi về đâu, nhắn cho đôi lời, Lãng khách ơi về mau, sơn nữ Y Văn chờ, Nhìn nước, nước trôi hững hờ, Nhìn mây, mây vờn lửng lơ, hờ mãi cho đến bao giờ? Tình ơi, đành như giấc mơ.
Chiều chiều, ai nhớ nàng chiều chiều, Hận tình đã chết bên thác sâu, Hồn nàng vương vất cùng đại ngàn, Mẹ Măng Đen khóc thương nàng Y Văn.
== DẠO NHẠC ==
[ĐK: ] Ôi khúc ca ngày xưa, lắng sâu trong hồn, Như máu len vào tim, sơn nữ Y Văn buồn, Tình đã lỡ trao cho người, Người đi nên lòng héo khô. Ngồi đếm bao lá thu vàng, Là bao lệ sầu chứa chan.
Ôi nước xuôi về đâu, nhắn cho đôi lời, Lãng khách ơi về mau, sơn nữ Y Văn chờ, Nhìn nước, nước trôi hững hờ, Nhìn mây, mây vờn lửng lơ, hờ mãi cho đến bao giờ? Tình ơi, đành như giấc mơ.
Chiều chiều, ai nhớ nàng chiều chiều, Hận tình đã chết bên thác sâu, Hồn nàng vương vất cùng đại ngàn, Mẹ Măng Đen khóc thương nàng Y Văn.
* Mẹ Măng Đen khóc... thương nàng.. Y.. Văn......
== HẾT BÀI ==
1. Chiều chiều ai nhớ chiều lại chiều,
Chuyện tình sơn nữ bên suối mơ,
Từ chàng lãng khách về rừng đồi,
Hẹn nhau ca hát chiều lại chiều.
2. Rồi chàng lãng khách xa rừng đồi,
Một mình sơn nữ ngồi bơ vơ,
Từng chiều trông ngóng chờ người về,
Người đi, về đâu giờ đâu?
[ĐK: ]
Ôi khúc ca ngày xưa, lắng sâu trong hồn,
Như máu len vào tim, sơn nữ Y Văn buồn,
Tình đã lỡ trao cho người,
Người đi nên lòng héo khô.
Ngồi đếm bao lá thu vàng,
Là bao lệ sầu chứa chan.
Ôi nước xuôi về đâu, nhắn cho đôi lời,
Lãng khách ơi về mau, sơn nữ Y Văn chờ,
Nhìn nước, nước trôi hững hờ,
Nhìn mây, mây vờn lửng lơ,
hờ mãi cho đến bao giờ?
Tình ơi, đành như giấc mơ.
3. Chiều chiều, ai nhớ nàng chiều chiều,
Hận tình đã chết bên thác sâu,
Hồn nàng vương vất cùng đại ngàn,
Mẹ Măng Đen khóc thương nàng Y Văn.