Anh có về với tháng bảy cùng em Mùa mưa đến vợ chồng Ngâu hội n gộ Dẫu cho chúng mình xưa từng dang dở Nhưng cũng hai đầu nỗi nhớ đợi chờ nhau.
Anh có về hay hẹn những mùa sau Thu đã đến phượng sắc màu phai nhạt Bằng lăng cũng đâu còn muôn cánh biếc Nắng dỗi hờn trên tán lá bàng xanh.
Anh có về ta dạo khắp phố quen Nghe mái ngói rêu phong thì thầm kể Chuyện ngày xưa có đôi tình nhân trẻ Lỡ câu thề thương nhớ mãi bơ vơ.
Anh có về ghép nốt những câu thơ Xưa ta viết thuở dại khờ, nông nổi Trao nhau nốt trang thư lời chưa nói Để cho đời thôi gọi mãi cố nhân.
Anh về đi phố vẫn nhớ bước chân Gió vẫn nhắc thì thầm tên anh mãi Anh về cho phố thôi buồn hoang hoải Cho cô đơn đi ngược lối ta về.
== DẠO NHẠC ==
Anh có về với tháng bảy cùng em Mùa mưa đến vợ chồng Ngâu hội n gộ Dẫu cho chúng mình xưa từng dang dở Nhưng cũng hai đầu nỗi nhớ đợi chờ nhau.
Anh có về hay hẹn những mùa sau Thu đã đến phượng sắc màu phai nhạt Bằng lăng cũng đâu còn muôn cánh biếc Nắng dỗi hờn trên tán lá bàng xanh.
Anh có về ta dạo khắp phố quen Nghe mái ngói rêu phong thì thầm kể Chuyện ngày xưa có đôi tình nhân trẻ Lỡ câu thề thương nhớ mãi bơ vơ.
Anh có về ghép nốt những câu thơ Xưa ta viết thuở dại khờ, nông nổi Trao nhau nốt trang thư lời chưa nói Để cho đời thôi gọi mãi cố nhân.
Anh về đi phố vẫn nhớ bước chân Gió vẫn nhắc thì thầm tên anh mãi Anh về cho phố thôi buồn hoang hoải Cho cô đơn đi ngược lối ta về.
== HẾT BÀI ==
Anh có về với tháng bảy cùng em
Mùa mưa đến vợ chồng Ngâu hội n gộ
Dẫu cho chúng mình xưa từng dang dở
Nhưng cũng hai đầu nỗi nhớ đợi chờ nhau.
Anh có về hay hẹn những mùa sau
Thu đã đến phượng sắc màu phai nhạt
Bằng lăng cũng đâu còn muôn cánh biếc
Nắng dỗi hờn trên tán lá bàng xanh.
Anh có về ta dạo khắp phố quen
Nghe mái ngói rêu phong thì thầm kể
Chuyện ngày xưa có đôi tình nhân trẻ
Lỡ câu thề thương nhớ mãi bơ vơ.
Anh có về ghép nốt những câu thơ
Xưa ta viết thuở dại khờ, nông nổi
Trao nhau nốt trang thư lời chưa nói
Để cho đời thôi gọi mãi cố nhân.
Anh về đi phố vẫn nhớ bước chân
Gió vẫn nhắc thì thầm tên anh mãi
Anh về cho phố thôi buồn hoang hoải
Cho cô đơn đi ngược lối ta về.
Anh có [C] về với [G] tháng bảy [Em] cùng em [G]
Mùa mưa [F] đến vợ chồng Ngâu hội n[G] gộ
Dẫu cho chúng mình xưa từng dang [Dm] dở
Nhưng cũng [D7] hai đầu nỗi nhớ đợi [G7] chờ nhau.
Anh có [C] về hay hẹn những mùa [F] sau
Thu đã [Dm] đến phượng sắc màu [G7] phai nhạt
Bằng lăng [Em] cũng đâu còn muôn cánh [G7] biếc [D7]
Nắng dỗi [Fm] hờn trên [G7] tán lá bàng [C] xanh.
Anh có [C] về ta dạo khắp phố [Dm] quen
Nghe mái [G7] ngói rêu phong thì thầm [C] kể
Chuyện ngày [F] xưa có đôi tình nhân [Dm] trẻ
Lỡ câu [D7] thề thương nhớ mãi bơ [G7] vơ.
Anh có [C] về ghép nốt những câu [Dm] thơ
Xưa ta [F] viết thuở [G7] dại khờ, nông [C] nổi
Trao nhau [G7] nốt trang thư lời chưa [Dm] nói
Để cho [Fm] đời thôi [G7] gọi mãi cố [C] nhân.
Anh về [C] đi phố vẫn nhớ bước [Dm] chân
Gió vẫn [G7] nhắc thì thầm tên anh [C] mãi
Anh về [Am] cho phố thôi buồn hoang [Fm] hoải
Cho cô [G7] đơn đi ngược lối ta [C] về.