Có lẽ hạnh phúc không dài bất tận Như bao mộng mơ uốn quanh bàn chân Em cứ trôi mãi trong những yêu thương đã chia hai Nhạt phai chờ ta cuối con đường dài.
Anh không còn nữa những khi mỉm cười Em không còn nữa những lời hờn dỗi Không ai bảo ai, ta chỉ còn những tiếng thở dài Muộn phiền giờ đã phủ lên tình duyên.
[ĐK: ] Bình yên được tính từ lúc vội vã em tựa vào vai anh khóc hôm nào Buồn đau được tính từ lúc mình rời tay đớn đau Ôi những cơn buồn bã giờ đã như những con sông dài rộng Anh đi để lại em với trống không.
Ngọt ngào cay đắng em đã từng nếm núi cao vực sâu anh đã đi qua Mà sao không thể tìm cách nào vượt qua trái tim Anh đã đi về chân trời tím đâu biết em ngây dại hoang mang Bờ vai anh là cõi yên lành.
== DẠO NHẠC ==
Có lẽ hạnh phúc không dài bất tận Như bao mộng mơ uốn quanh bàn chân Em cứ trôi mãi trong những yêu thương đã chia hai Nhạt phai chờ ta cuối con đường dài.
Anh không còn nữa những khi mỉm cười Em không còn nữa những lời hờn dỗi Không ai bảo ai, ta chỉ còn những tiếng thở dài Muộn phiền giờ đã phủ lên tình duyên.
[ĐK: ] Bình yên được tính từ lúc vội vã em tựa vào vai anh khóc hôm nào Buồn đau được tính từ lúc mình rời tay đớn đau Ôi những cơn buồn bã giờ đã như những con sông dài rộng Anh đi để lại em với trống không.
Ngọt ngào cay đắng em đã từng nếm núi cao vực sâu anh đã đi qua Mà sao không thể tìm cách nào vượt qua trái tim Anh đã đi về chân trời tím đâu biết em ngây dại hoang mang Bờ vai anh là cõi yên lành.
== HẾT BÀI ==
1. Có lẽ hạnh phúc không dài bất tận
Như bao mộng mơ uốn quanh bàn chân
Em cứ trôi mãi trong những yêu thương đã chia hai
Nhạt phai chờ ta cuối con đường dài.
2. Anh không còn nữa những khi mỉm cười
Em không còn nữa những lời hờn dỗi
Không ai bảo ai, ta chỉ còn những tiếng thở dài
Muộn phiền giờ đã phủ lên tình duyên.
[ĐK: ]
Bình yên được tính từ lúc vội vã em tựa vào vai anh khóc hôm nào
Buồn đau được tính từ lúc mình rời tay đớn đau
Ôi những cơn buồn bã giờ đã như những con sông dài rộng
Anh đi để lại em với trống không.
Ngọt ngào cay đắng em đã từng nếm núi cao vực sâu anh đã đi qua
Mà sao không thể tìm cách nào vượt qua trái tim
Anh đã đi về chân trời tím đâu biết em ngây dại hoang mang
Bờ vai anh là cõi yên lành.
[C] Như bao mộng [D] mơ uốn quanh bàn [G] chân
[Em] Em cứ trôi mãi trong những [Bm] yêu thương đã chia hai
Nhạt [Am] phai chờ ta cuối [Bm] con đường [Em] dài.
2. [Em] Anh không còn nữa những khi mỉm [Bm] cười
[C] Em không còn [D] nữa những lời hờn [G] dỗi
[Em] Không ai bảo ai, ta chỉ [Bm] còn những tiếng thở dài
Muộn [Am] phiền giờ đã phủ [Bm] lên tình [Em] duyên.
[ĐK: ]
Bình yên được [Em] tính từ lúc vội vã em tựa vào [Bm] vai anh khóc hôm nào
Buồn đau được [Am] tính từ lúc mình [D] rời tay đớn [G] đau
Ôi những [Em] cơn buồn bã giờ [D] đã như những [Bm] con sông dài [Em] rộng
Anh [Am] đi để lại em [Bm] với trống [Em] không.
Ngọt ngào cay [Em] đắng em đã từng nếm núi cao vực [Bm] sâu anh đã đi qua
Mà sao không [Am] thể tìm cách nào [D] vượt qua trái [G] tim
Anh đã [C] đi về chân trời [D] tím đâu biết [Bm] em ngây dại hoang [Em] mang
[Am] Bờ vai anh là [Bm] cõi yên [Em] lành.