Người quyết ra đi là Người đứng rất lâu trong mưa Chờ mãi chẳng có vai ai để dựa
Ngàn định kiến ta đương đầu Chẳng làm cho ta đớn đau Đến cuối cùng ta lại gục ngã vì nhau.
[[T[ĐK: ] ] ] Ngày em đi anh khoá tim lại Chẳng mở ra để đón một ai Anh thất bại không giữ em lâu dài.
Chuyện hợp tan ai tính cho mình Hợp là duyên chẳng tính thì tan Có ai thẳng nổi được thời gian?
[ĐK: ] Thế giới đã không thương anh rồi thêm em tước đi hết cơ hội Lạc giữa thành phố chật chội chẳng có nơi đâu để về em ơi Ta hiểu nhau chẳng nói ra câu biệt ly mà vẫn xa Vậy người tính không bằng trời tính em à.
Anh nghĩ có khi anh kiệm lời không nói yêu thương chốn đông người Tại anh chẳng thể vẹn mười hờ hững yêu em ở tuổi đôi mươi Khi nhận ra trong chính anh đã có những sai lầm Cũng là lúc phải quên hết ký ức còn ấm.
== DẠO NHẠC ==
Người quyết ra đi là Người đứng rất lâu trong mưa Chờ mãi chẳng có vai ai để dựa
Ngàn định kiến ta đương đầu Chẳng làm cho ta đớn đau Đến cuối cùng ta lại gục ngã vì nhau.
[[T[ĐK: ] ] ] Ngày em đi anh khoá tim lại Chẳng mở ra để đón một ai Anh thất bại không giữ em lâu dài.
Chuyện hợp tan ai tính cho mình Hợp là duyên chẳng tính thì tan Có ai thẳng nổi được thời gian?
[ĐK: ] Thế giới đã không thương anh rồi thêm em tước đi hết cơ hội Lạc giữa thành phố chật chội chẳng có nơi đâu để về em ơi Ta hiểu nhau chẳng nói ra câu biệt ly mà vẫn xa Vậy người tính không bằng trời tính em à.
Anh nghĩ có khi anh kiệm lời không nói yêu thương chốn đông người Tại anh chẳng thể vẹn mười hờ hững yêu em ở tuổi đôi mươi Khi nhận ra trong chính anh đã có những sai lầm Cũng là lúc phải quên hết ký ức còn ấm.
== HẾT BÀI ==
Người quyết ra đi là
Người đứng rất lâu trong mưa
Chờ mãi chẳng có vai ai để dựa
Ngàn định kiến ta đương đầu
Chẳng làm cho ta đớn đau
Đến cuối cùng ta lại gục ngã vì nhau.
[[T[ĐK: ] ] ]
Ngày em đi anh khoá tim lại
Chẳng mở ra để đón một ai
Anh thất bại không giữ em lâu dài.
Chuyện hợp tan ai tính cho mình
Hợp là duyên chẳng tính thì tan
Có ai thẳng nổi được thời gian?
[ĐK: ]
Thế giới đã không thương anh rồi thêm em tước đi hết cơ hội
Lạc giữa thành phố chật chội chẳng có nơi đâu để về em ơi
Ta hiểu nhau chẳng nói ra câu biệt ly mà vẫn xa
Vậy người tính không bằng trời tính em à.
Anh nghĩ có khi anh kiệm lời không nói yêu thương chốn đông người
Tại anh chẳng thể vẹn mười hờ hững yêu em ở tuổi đôi mươi
Khi nhận ra trong chính anh đã có những sai lầm
Cũng là lúc phải quên hết ký ức còn ấm.
Người [C] đứng rất [D] lâu trong [G] mưa
[Em] Chờ mãi chẳng [Bm] có vai ai để [C] dựa [D]
[Em] Ngàn định kiến ta [Bm] đương đầu
Chẳng [C] làm cho [D] ta đớn [G] đau
Đến cuối [Am] cùng ta [Bm] lại gục ngã vì [Em] nhau.
T-[ĐK: ]
Ngày em [C] đi anh khoá tim [D] lại
Chẳng mở [Bm] ra để đón một [Em] ai
Anh thất [Am] bại không giữ [Bm] em lâu [Em] dài.
Chuyện hợp [C] tan ai tính cho [D] mình
Hợp là [Bm] duyên chẳng tính thì [Em] tan
Có [Am] ai thẳng nổi [Bm] được thời [Em] gian?
[ĐK: ]
Thế [C] giới đã không thương anh [D] rồi thêm [Bm] em tước đi hết cơ [Em] hội
Lạc [Am] giữa thành phố chật [D] chội chẳng có nơi [G] đâu để về em ơi
[C] Ta hiểu nhau chẳng [D] nói ra [Bm] câu biệt ly mà [Em] vẫn xa
Vậy [Am] người tính không bằng [Bm] trời tính em [Em] à.
Anh [C] nghĩ có khi anh kiệm [D] lời không [Bm] nói yêu thương chốn đông [Em] người
Tại [Am] anh chẳng thể vẹn [D] mười hờ hững yêu [G] em ở tuổi đôi [Bm] mươi
[C] Khi nhận ra trong [D] chính anh [Bm] đã có những sai [Em] lầm
Cũng là [Am] lúc [Bm] phải quên hết ký ức còn [Em] ấm.