Vết lăn, vết lăn trầm Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền Như có lần chim muông hằn dấu chân Người đi phiêu du từ đó không thấy về quê nhà Rộng đôi cánh tay chờ mong Người chợt nhớ mình như đá.
Đá lăn vết lăn trầm Từ hoang xưa dấu chân anh dã cầm Ôi vết hằn ghi trên cồn đá hoang Chờ ta giao du một chuyến Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng.
[ĐK: ] Thôi ngủ yên đi con Ngủ đời yên đi con Che dấu thân đau rã mòn Ngủ đời yên đi con Như vết thương đau ngủ buồn Như trùng dương đêm mắt thâm Còn nghe ngóng.
Đá lăn vết lăn trầm Từ cơn đau ấy, lưu thân mỏi mòn Ôi mắt thầm van xin lời thánh đêm Bài ca dao trên cồn đá, trên ngai vàng quê nhà Một thời ngủ yên tuổi xanh Rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình.
== DẠO NHẠC ==
Vết lăn, vết lăn trầm Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền Như có lần chim muông hằn dấu chân Người đi phiêu du từ đó không thấy về quê nhà Rộng đôi cánh tay chờ mong Người chợt nhớ mình như đá.
Đá lăn vết lăn trầm Từ hoang xưa dấu chân anh dã cầm Ôi vết hằn ghi trên cồn đá hoang Chờ ta giao du một chuyến Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng.
[ĐK: ] Thôi ngủ yên đi con Ngủ đời yên đi con Che dấu thân đau rã mòn Ngủ đời yên đi con Như vết thương đau ngủ buồn Như trùng dương đêm mắt thâm Còn nghe ngóng.
Đá lăn vết lăn trầm Từ cơn đau ấy, lưu thân mỏi mòn Ôi mắt thầm van xin lời thánh đêm Bài ca dao trên cồn đá, trên ngai vàng quê nhà Một thời ngủ yên tuổi xanh Rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình.
== HẾT BÀI ==
1. Vết lăn, vết lăn trầm
Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền
Như có lần chim muông hằn dấu chân
Người đi phiêu du từ đó không thấy về quê nhà
Rộng đôi cánh tay chờ mong
Người chợt nhớ mình như đá.
2. Đá lăn vết lăn trầm
Từ hoang xưa dấu chân anh dã cầm
Ôi vết hằn ghi trên cồn đá hoang
Chờ ta giao du một chuyến
Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn
Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng.
[ĐK: ]
Thôi ngủ yên đi con
Ngủ đời yên đi con
Che dấu thân đau rã mòn
Ngủ đời yên đi con
Như vết thương đau ngủ buồn
Như trùng dương đêm mắt thâm
Còn nghe ngóng.
3. Đá lăn vết lăn trầm
Từ cơn đau ấy, lưu thân mỏi mòn
Ôi mắt thầm van xin lời thánh đêm
Bài ca dao trên cồn đá, trên ngai vàng quê nhà
Một thời ngủ yên tuổi xanh
Rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình.
Hằn trên phiến [G] đá nâu thêm ưu [B7] phiền
Như có [Em] lần chim muông hằn [Am] dấu chân
Người [G] đi phiêu du từ [C] đó không thấy về quê [Em] nhà
Rộng [C] đôi cánh tay chờ [Em] mong
Người chợt [Am] nhớ mình như [G] đá.
2. Đá [F#] lăn vết lăn [Em] trầm
Từ hoang xưa [G] dấu chân anh dã [B7] cầm
Ôi vết [Em] hằn ghi trên cồn đá [Am] hoang
Chờ [G] ta giao du một [C] chuyến
Ôi môi hờn xin [Em] đừng kể [C] lại tích xưa buồn [Em] hơn
Đợi chờ [Am] năm làm [B7] gió qua truông thiên [Em] đàng.
[ĐK: ]
[C] Thôi [D] ngủ yên đi [G] con
Ngủ [Em] đời yên đi [G] con
Che dấu thân đau rã [B7] mòn
Ngủ [Em] đời yên đi [Am] con
Như [Em] vết thương đau ngủ [Am] buồn
Như [Em] trùng dương đêm mắt [Am] thâm
Còn nghe [B7] ngóng.
3. Đá [F#] lăn vết lăn [Em] trầm
Từ cơn đau [G] ấy, lưu thân mỏi [B7] mòn
Ôi mắt [Em] thầm van xin lời thánh [Am] đêm
Bài [G] ca dao trên cồn [C] đá, trên ngai vàng quê [Em] nhà
Một [C] thời ngủ yên tuổi [Em] xanh
Rồi một [Am] hôm chợt [B7] thấy hoang vu quanh [Em] mình.