Hà Nội đón em về, một ngày đông Gió se lạnh hàng cây trút lá Em một mình dòng người xa lạ quá Đâu rồi bàn tay ấm áp ngày nao...?
Từ dạo ấy, chúng mình cách xa nhau Em cố quên, dặn lòng thôi không nhớ Sao bóng hình anh vẫn luôn trong từng nhịp thở Để bây giờ khắc khoải nỗi niềm riêng.
Viết cho anh khi thành phố vào đêm Ánh điện sáng toả lung linh mặt nước Nếu như được phép tiên ban điều ước Chỉ mong anh bên em đi khắp thế gian Em ngước nhìn qua khung cửa miên man Sương thấm lạnh đôi vai gầy bé nhỏ Ngôi trường xưa, đèn sách bên nhau còn đó Nhớ dáng anh, trong những lúc đợi chờ em Hà Nội ngày về, những vẫn thơ dịu êm Cây trút lá gởi theo anh muôn ngàn nhớ thương.
== DẠO NHẠC ==
Hà Nội đón em về, một ngày đông Gió se lạnh hàng cây trút lá Em một mình dòng người xa lạ quá Đâu rồi bàn tay ấm áp ngày nao...?
Từ dạo ấy, chúng mình cách xa nhau Em cố quên, dặn lòng thôi không nhớ Sao bóng hình anh vẫn luôn trong từng nhịp thở Để bây giờ khắc khoải nỗi niềm riêng.
Viết cho anh khi thành phố vào đêm Ánh điện sáng toả lung linh mặt nước Nếu như được phép tiên ban điều ước Chỉ mong anh bên em đi khắp thế gian Em ngước nhìn qua khung cửa miên man Sương thấm lạnh đôi vai gầy bé nhỏ Ngôi trường xưa, đèn sách bên nhau còn đó Nhớ dáng anh, trong những lúc đợi chờ em Hà Nội ngày về, những vẫn thơ dịu êm Cây trút lá gởi theo anh muôn ngàn nhớ thương.
== HẾT BÀI ==
Hà Nội  đón em về, một ngày  đông
Gió se  lạnh hàng cây trút  lá
Em một  mình dòng người xa lạ  quá
Đâu rồi bàn  tay ấm áp ngày  nao...?
Từ dạo  ấy, chúng mình cách xa  nhau
Em cố  quên, dặn  lòng thôi không  nhớ
Sao bóng hình  anh vẫn luôn trong từng nhịp  thở
Để bây  giờ khắc khoải nỗi niềm  riêng.
Viết cho  anh khi thành phố vào  đêm
Ánh điện  sáng toả  lung linh mặt  nước
Nếu như được phép tiên ban điều  ước
Chỉ mong  anh bên em đi khắp thế  gian
Em ngước  nhìn qua khung cửa miên  man
Sương thấm  lạnh đôi vai gầy bé  nhỏ
Ngôi trường  xưa, đèn sách bên nhau còn  đó
Nhớ dáng  anh, trong những lúc đợi chờ  em
Hà Nội ngày  về, những vẫn thơ dịu  êm
Cây trút  lá gởi theo anh muôn ngàn nhớ  thương.			
Gió se [A7] lạnh hàng cây trút [Dm] lá
Em một [Bb] mình dòng người xa lạ [Gm] quá
Đâu rồi bàn [A7] tay ấm áp ngày [Bb] nao...?
Từ dạo [Gm] ấy, chúng mình cách xa [Dm] nhau
Em cố [Gm] quên, dặn [A7] lòng thôi không [Gm] nhớ
Sao bóng hình [A7] anh vẫn luôn trong từng nhịp [Dm] thở
Để bây [A7] giờ khắc khoải nỗi niềm [Dm] riêng.
Viết cho [Dm] anh khi thành phố vào [A7] đêm
Ánh điện [Gm] sáng toả [Bb] lung linh mặt [Dm] nước
Nếu như được phép tiên ban điều [Gm] ước
Chỉ mong [A7] anh bên em đi khắp thế [Bb] gian
Em ngước [Dm] nhìn qua khung cửa miên [Gm] man
Sương thấm [A7] lạnh đôi vai gầy bé [Dm] nhỏ
Ngôi trường [A7] xưa, đèn sách bên nhau còn [Gm] đó
Nhớ dáng [Bb] anh, trong những lúc đợi chờ [A7] em
Hà Nội ngày [Dm] về, những vẫn thơ dịu [Gm] êm
Cây trút [A7] lá gởi theo anh muôn ngàn nhớ [Dm] thương.

