Nhiều đêm trắng không thể ngủ yên vì nhung nhớ đến làm phiền Anh vụng về khi quên để nỗi buồn đay nghiến Người về với ngọn gió luân hồi người còn đây có chi nên tội Như con thuyền xa bến đến vạn trùng khơi.
Duyên vừa trao sợi tơ đang nối lại vội đứt khi chưa thành đôi Mình anh lạc trôi giữa dòng đời thay đổi Em rời đi vội vàng như thế để trần thế khóc than cùng anh Ở hai con đường âm dương cách không chạm vào nhau.
[ĐK: ] Tại anh vì quá yêu đến điên dại làm sao để có cơ hội thứ hai Anh cứ ôm chờ mong sao người có thể yên lòng Đời anh phải sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng ở nơi anh đứng trông Liệu rằng em còn nghe, tiếng anh gọi em không?
Còn bao mộng ước đắp xây duyên mình còn bao lời hứa chưa kịp chứng minh Anh oán hận trời cao sao người không thể an bài? Là anh đỗ hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm trách sao đêm dở dang Hẹn gặp em ở một kiếp sau tương phùng bên nhau.
Duyên vừa trao sợi tơ đang nối lại vội đứt khi chưa thành đôi Mình anh lạc trôi giữa dòng đời thay đổi Em rời đi vội vàng như thế để trần thế khóc than cùng anh Ở hai con đường âm dương cách không chạm vào nhau.
[ĐK: ] Tại anh vì quá yêu đến điên dại làm sao để có cơ hội thứ hai Anh cứ ôm chờ mong sao người có thể yên lòng Đời anh phải sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng ở nơi anh đứng trông Liệu rằng em còn nghe, tiếng anh gọi em không?
Còn bao mộng ước đắp xây duyên mình còn bao lời hứa chưa kịp chứng minh Anh oán hận trời cao sao người không thể an bài? Là anh đỗ hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm trách sao đêm dở dang Hẹn gặp em ở một kiếp sau tương phùng bên nhau.
[ĐK: ] Tại anh vì quá yêu đến điên dại làm sao để có cơ hội thứ hai Anh cứ ôm chờ mong sao người có thể yên lòng Đời anh phải sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng ở nơi anh đứng trông Liệu rằng em còn nghe, tiếng anh gọi em không?
Còn bao mộng ước đắp xây duyên mình còn bao lời hứa chưa kịp chứng minh Anh oán hận trời cao sao người không thể an bài? Là anh đỗ hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm trách sao đêm dở dang Hẹn gặp em ở một kiếp sau tương phùng bên nhau.
== HẾT BÀI ==
1. Nhiều đêm trắng không thể ngủ yên vì nhung nhớ đến làm phiền
Anh vụng về khi quên để nỗi buồn đay nghiến
Người về với ngọn gió luân hồi người còn đây có chi nên tội
Như con thuyền xa bến đến vạn trùng khơi.
2. Duyên vừa trao sợi tơ đang nối lại vội đứt khi chưa thành đôi
Mình anh lạc trôi giữa dòng đời thay đổi
Em rời đi vội vàng như thế để trần thế khóc than cùng anh
Ở hai con đường âm dương cách không chạm vào nhau.
[ĐK: ]
Tại anh vì quá yêu đến điên dại làm sao để có cơ hội thứ hai
Anh cứ ôm chờ mong sao người có thể yên lòng
Đời anh phải sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng ở nơi anh đứng trông
Liệu rằng em còn nghe, tiếng anh gọi em không?
Còn bao mộng ước đắp xây duyên mình còn bao lời hứa chưa kịp chứng minh
Anh oán hận trời cao sao người không thể an bài?
Là anh đỗ hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm trách sao đêm dở dang
Hẹn gặp em ở một kiếp sau tương phùng bên nhau.
2. Duyên vừa trao sợi tơ đang nối lại vội đứt khi chưa thành đôi
Mình anh lạc trôi giữa dòng đời thay đổi
Em rời đi vội vàng như thế để trần thế khóc than cùng anh
Ở hai con đường âm dương cách không chạm vào nhau.
[ĐK: ]
Tại anh vì quá yêu đến điên dại làm sao để có cơ hội thứ hai
Anh cứ ôm chờ mong sao người có thể yên lòng
Đời anh phải sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng ở nơi anh đứng trông
Liệu rằng em còn nghe, tiếng anh gọi em không?
Còn bao mộng ước đắp xây duyên mình còn bao lời hứa chưa kịp chứng minh
Anh oán hận trời cao sao người không thể an bài?
Là anh đỗ hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm trách sao đêm dở dang
Hẹn gặp em ở một kiếp sau tương phùng bên nhau.
[ĐK: ]
Tại anh vì quá yêu đến điên dại làm sao để có cơ hội thứ hai
Anh cứ ôm chờ mong sao người có thể yên lòng
Đời anh phải sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng ở nơi anh đứng trông
Liệu rằng em còn nghe, tiếng anh gọi em không?
Còn bao mộng ước đắp xây duyên mình còn bao lời hứa chưa kịp chứng minh
Anh oán hận trời cao sao người không thể an bài?
Là anh đỗ hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm trách sao đêm dở dang
Hẹn gặp em ở một kiếp sau tương phùng bên nhau.
[Gm] Anh vụng về khi [C] quên để nỗi buồn [F] đay nghiến [Am]
Người về [Gm] với ngọn gió luân hồi người còn [Am] đây có chi nên tội
[Gm] Như con thuyền xa [Am] bến đến vạn trùng [Dm] khơi.
2. Duyên vừa [Dm] trao sợi tơ đang nối lại vội [Am] đứt khi chưa thành đôi
Mình [Gm] anh lạc trôi [C] giữa dòng đời thay [F] đổi [Am]
Em rời [Dm] đi vội vàng như thế để trần [Am] thế khóc than cùng anh
Ở hai [Gm] con đường âm dương [Am] cách không chạm vào [Dm] nhau.
[ĐK: ]
Tại anh vì [Dm] quá yêu đến điên dại làm sao để [Am] có cơ hội thứ hai
Anh cứ [Gm] ôm chờ mong sao [C] người có thể yên [F] lòng
Đời anh phải [Dm] sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng [Am] ở nơi anh đứng trông
Liệu rằng [Gm] em còn nghe, [Am] tiếng anh gọi em [Dm] không?
Còn bao mộng [Dm] ước đắp xây duyên mình còn bao lời [Am] hứa chưa kịp chứng minh
Anh oán [Gm] hận trời cao sao [C] người không thể an [F] bài?
Là anh đỗ [Dm] hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm [Am] trách sao đêm dở dang
Hẹn gặp [Gm] em ở một kiếp [Am] sau tương phùng bên [Dm] nhau.
2. Duyên vừa [Dm] trao sợi tơ đang nối lại vội [Am] đứt khi chưa thành đôi
Mình [Gm] anh lạc trôi [C] giữa dòng đời thay [F] đổi [Am]
Em rời [Dm] đi vội vàng như thế để trần [Am] thế khóc than cùng anh
Ở hai [Gm] con đường âm dương [Am] cách không chạm vào [Dm] nhau.
[ĐK: ]
Tại anh vì [Dm] quá yêu đến điên dại làm sao để [Am] có cơ hội thứ hai
Anh cứ [Gm] ôm chờ mong sao [C] người có thể yên [F] lòng
Đời anh phải [Dm] sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng [Am] ở nơi anh đứng trông
Liệu rằng [Gm] em còn nghe, [Am] tiếng anh gọi em [Dm] không?
Còn bao mộng [Dm] ước đắp xây duyên mình còn bao lời [Am] hứa chưa kịp chứng minh
Anh oán [Gm] hận trời cao sao [C] người không thể an [F] bài?
Là anh đỗ [Dm] hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm [Am] trách sao đêm dở dang
Hẹn gặp [Gm] em ở một kiếp [Am] sau tương phùng bên [Dm] nhau.
[ĐK: ]
Tại anh vì [Dm] quá yêu đến điên dại làm sao để [Am] có cơ hội thứ hai
Anh cứ [Gm] ôm chờ mong sao [C] người có thể yên [F] lòng
Đời anh phải [Dm] sống trong nỗi tuyệt vọng đời em dừng [Am] ở nơi anh đứng trông
Liệu rằng [Gm] em còn nghe, [Am] tiếng anh gọi em [Dm] không?
Còn bao mộng [Dm] ước đắp xây duyên mình còn bao lời [Am] hứa chưa kịp chứng minh
Anh oán [Gm] hận trời cao sao [C] người không thể an [F] bài?
Là anh đỗ [Dm] hết cho mưa nặng hạt tự anh thầm [Am] trách sao đêm dở dang
Hẹn gặp [Gm] em ở một kiếp [Am] sau tương phùng bên [Dm] nhau.