Thôi cố quên đi em Một thoáng của mùa đông Đời có như là không Xin em đừng buồn, Đừng tiếc thương ngày cũ Đừng khóc cho ngày qua.
Bao năm em lênh đênh Về chốn nơi thật xa Chẳng biết sao ngày sau Phận con gái không nhà.
Đời xô em đến nghiệt ngã truân chuyên Tuổi hồng qua mau còn gì trong em Đời xô em đến nhục nhằn tương lai Được gì cho em một cõi vô vọng.
== DẠO NHẠC ==
Thôi cố quên đi em Một thoáng của mùa đông Đời có như là không Xin em đừng buồn, Đừng tiếc thương ngày cũ Đừng khóc cho ngày qua.
Bao năm em lênh đênh Về chốn nơi thật xa Chẳng biết sao ngày sau Phận con gái không nhà.
Đời xô em đến nghiệt ngã truân chuyên Tuổi hồng qua mau còn gì trong em Đời xô em đến nhục nhằn tương lai Được gì cho em một cõi vô vọng.
== HẾT BÀI ==
Thôi cố quên đi em
Một thoáng của mùa đông
Đời có như là không
Xin em đừng buồn,
Đừng tiếc thương ngày cũ
Đừng khóc cho ngày qua.
Bao năm em lênh đênh
Về chốn nơi thật xa
Chẳng biết sao ngày sau
Phận con gái không nhà.
Đời xô em đến nghiệt ngã truân chuyên
Tuổi hồng qua mau còn gì trong em
Đời xô em đến nhục nhằn tương lai
Được gì cho em một cõi vô vọng.
Một thoáng của mùa [Am] đông
Đời có như là [Dm] không
Xin em đừng [E7] buồn,
Đừng tiếc thương ngày [F] cũ
Đừng khóc cho ngày [E7] qua.
Bao năm em lênh [Am] đênh
Về chốn nơi thật [Am] xa
Chẳng biết sao ngày [Dm] sau
Phận con gái không [Am] nhà.
Đời xô em [F] đến nghiệt [E7] ngã truân [Am] chuyên
Tuổi hồng qua [Dm] mau còn gì trong [Am] em
Đời xô em [F] đến nhục [E7] nhằn tương [Am] lai
Được gì cho [Dm] em một [E7] cõi vô [Am] vọng.