Ngày Về Thăm Đà Lạt

Trình chiếu

Đơn ca

Điệu: Rhumba || Đơn ca:

Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Nhật Trường: F

Từ khi xa người yêu xa rừng thông ân ái Xa khung trời võ bị Đà lạt Mười lăm năm nổi trôi cuộc đời anh thế đó Chưa một lần quên chuyện hành quân

Cho nên anh tưởng rằng không còn thời mộng ước Như xưa ta một lần đến bờ hồ thở than Sánh vai em thề rằng hẹn sống Khi người tình đổi thay khi tình nhạt phai

Ngày ta xa rời nhau gió vàng trên sóng nước Mây lưng chừng trên trời Đà Lạt Và em như nàng tiên nồng nàng trong khóe mắt Môi ngọt ngào trao lời chờ mong

Năm sau anh trở về hoa đào vẫn còn đó Nhưng hơi sương lạnh người không còn ngày đẹp đôi Tiếc thay những lời ngày cũ Khi lời thề để mất bao ngày hành quân

[ĐK: ] Rồi từ ngày đó thông gầy buồn đợi gió chi chiều bay bơ vơ Rồi từ dạo ấy anh quên đi Đà Lạt thành phố sương mờ Anh cố quên cố quên chuyện của lòng nên cố quên cố quên một người tình Rồi chiều nay chiều nay anh lại thấy như nhớ thương ai

Chiều nay riêng chiều nay nghe lòng bâng khuâng nhớ Thương khung trời võ bị Đà Lạt Vì nơi đây ngày xưa là niềm tin thứ nhất Khi đôi mình chưa lần gặp nhau

Em ơi không tình nào không một lần rạn vỡ Em ơi không màu nào cũng là màu thời gian Thế nên anh vẫn bùi ngùi nhớ Anh vẫn làm bài thơ thương người tình xưa

== DẠO NHẠC ==

Từ khi xa người yêu xa rừng thông ân ái Xa khung trời võ bị Đà lạt Mười lăm năm nổi trôi cuộc đời anh thế đó Chưa một lần quên chuyện hành quân

Cho nên anh tưởng rằng không còn thời mộng ước Như xưa ta một lần đến bờ hồ thở than Sánh vai em thề rằng hẹn sống Khi người tình đổi thay khi tình nhạt phai

Ngày ta xa rời nhau gió vàng trên sóng nước Mây lưng chừng trên trời Đà Lạt Và em như nàng tiên nồng nàng trong khóe mắt Môi ngọt ngào trao lời chờ mong

Năm sau anh trở về hoa đào vẫn còn đó Nhưng hơi sương lạnh người không còn ngày đẹp đôi Tiếc thay những lời ngày cũ Khi lời thề để mất bao ngày hành quân

[ĐK: ] Rồi từ ngày đó thông gầy buồn đợi gió chi chiều bay bơ vơ Rồi từ dạo ấy anh quên đi Đà Lạt thành phố sương mờ Anh cố quên cố quên chuyện của lòng nên cố quên cố quên một người tình Rồi chiều nay chiều nay anh lại thấy như nhớ thương ai

Chiều nay riêng chiều nay nghe lòng bâng khuâng nhớ Thương khung trời võ bị Đà Lạt Vì nơi đây ngày xưa là niềm tin thứ nhất Khi đôi mình chưa lần gặp nhau

Em ơi không tình nào không một lần rạn vỡ Em ơi không màu nào cũng là màu thời gian Thế nên anh vẫn bùi ngùi nhớ Anh vẫn làm bài thơ thương người tình xưa

== HẾT BÀI ==

1. Từ khi xa người yêu xa rừng thông ân ái
Xa khung trời võ bị Đà lạt
Mười lăm năm nổi trôi cuộc đời anh thế đó
Chưa một lần quên chuyện hành quân

Cho nên anh tưởng rằng không còn thời mộng ước
Như xưa ta một lần đến bờ hồ thở than
Sánh vai em thề rằng hẹn sống
Khi người tình đổi thay khi tình nhạt phai

2. Ngày ta xa rời nhau gió vàng trên sóng nước
Mây lưng chừng trên trời Đà Lạt
Và em như nàng tiên nồng nàng trong khóe mắt
Môi ngọt ngào trao lời chờ mong

Năm sau anh trở về hoa đào vẫn còn đó
Nhưng hơi sương lạnh người không còn ngày đẹp đôi
Tiếc thay những lời ngày cũ
Khi lời thề để mất bao ngày hành quân

[ĐK: ]  Rồi từ ngày đó thông gầy buồn đợi gió chi chiều bay bơ vơ
Rồi từ dạo ấy anh quên đi Đà Lạt thành phố sương mờ
Anh cố quên cố quên chuyện của lòng nên cố quên cố quên một người tình
Rồi chiều nay chiều nay anh lại thấy như nhớ thương ai

3. Chiều nay riêng chiều nay nghe lòng bâng khuâng nhớ
Thương khung trời võ bị Đà Lạt
Vì nơi đây ngày xưa là niềm tin thứ nhất
Khi đôi mình chưa lần gặp nhau

Em ơi không tình nào không một lần rạn vỡ
Em ơi không màu nào cũng là màu thời gian
Thế nên anh vẫn bùi ngùi nhớ
Anh vẫn làm bài thơ thương người tình xưa


1. Từ khi xa người [F] yêu xa [Bb] rừng thông ân [F] ái
Xa khung trời võ bị Đà [C] lạt
Mười lăm năm nổi [Gm] trôi cuộc đời anh thế [Dm] đó
Chưa một lần quên [G] chuyện hành [C] quân

Cho nên anh tưởng [Bb] rằng không còn thời mộng [Gm] ước
Như xưa ta một [C] lần đến bờ hồ thở [F] than
Sánh [Dm] vai em thề rằng hẹn sống
Khi người tình đổi [C] thay khi tình nhạt [F] phai

2. Ngày ta xa rời [F] nhau gió [Bb] vàng trên sóng [F] nước
Mây lưng chừng trên trời Đà [C] Lạt
Và em như nàng [Gm] tiên nồng nàng trong khóe [Dm] mắt
Môi ngọt ngào trao [G] lời chờ [C] mong

Năm sau anh trở [Bb] về hoa đào vẫn còn [Gm] đó
Nhưng hơi sương lạnh [C] người không còn ngày đẹp [F] đôi
Tiếc [Dm] thay những lời ngày cũ
Khi lời thề để [C] mất bao ngày hành [F] quân

[ĐK: ]  Rồi từ ngày [Bb] đó thông gầy buồn đợi gió chi chiều bay bơ [F] vơ
Rồi từ dạo [Bb] ấy anh quên đi Đà [Gm] Lạt thành phố sương [F] mờ
Anh cố [Dm] quên cố quên chuyện của lòng nên cố quên cố quên một người [C] tình
Rồi chiều [Gm] nay chiều nay anh lại [Bb] thấy như nhớ thương [F] ai

3. Chiều nay riêng chiều [F] nay nghe [Bb] lòng bâng khuâng [F] nhớ
Thương khung trời võ bị Đà [C] Lạt
Vì nơi đây ngày [Gm] xưa là niềm tin thứ [Dm] nhất
Khi đôi mình chưa [G] lần gặp [C] nhau

Em ơi không tình [Bb] nào không một lần rạn [Gm] vỡ
Em ơi không màu [C] nào cũng là màu thời [F] gian
Thế [Dm] nên anh vẫn bùi ngùi nhớ
Anh vẫn làm bài [C] thơ thương người tình [F] xưa