Bắn Bi

Trình chiếu

Đơn ca

Điệu: Boston || Đơn ca:

Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Mê Linh: Fm
  • Diệu Hiền: Gm

Thuở ấy em mười hai, tóc rối buộc đuôi gà Anh bạn cùng xóm hai đứa la cà sau con ngõ bắn bi Giỏi bắn nhất là Vi tới Minh nhà bác Tám Anh và em thân lắm, ta luôn chia nhau, khi bánh, kẹo dừạ

Thuở ấy sau buổi trưa nắng xế mình tan trường Chung bọn vài nhóc anh vẽ khoanh tròn trên đám đất trống hoang Rồi nháy mắt gần xa “bắn bi nào mấy đứa” Anh gọi thêm Vi nữa, giơ cao viên bi trong ánh nắng sáng nhòa

Chỉ mong anh thắng hoài để em bỏ túi cười Quỳ vàng tươi trong nắng trưa ngất ngây mặt trời Chờ phiên Vi gối quì, bắn hụt viên bi cuối Mình cười vang đắc thắng mình bắn bi vô địch

Mười tám anh đầu quân em thôi buộc đuôi gà Theo bạn đồng lứa Vi cũng lên đường đăng lính chiến đấu xa Và xóm cũ buồn tênh mắt mẹ già mong ngóng Đám trẻ xưa nay vắng, thơ ngây năm xưa đã khôn lớn ra đời

Còn nhớ thư đầu tiên anh viết từ quân trường Vui chuyện quân ngũ, anh viết khoe tài thi bắn súng rất hay Đời lính chiến hiểm nguy đã xa trò chơi cũ Đêm hành quân ôm súng, bi hôm xưa nay thay với những băng đạn

Bụi mimosa vàng, nở như nỗi nhớ người Vòng tròn xưa ai xóa đám đất hoang buồn vợi Buổi trưa nắng bỗng tàn bóng người xưa thấp thoáng Dặm ngàn nơi sương gió còn đây đá sỏi tan

Rồi chiến tranh tràn lan, xóm vắng giặc đến càn Ta lạc từ đó, mimosa vàng thân thiết thoắt chốc xa Thành phố mới người đông, nhánh sông đời quay quắt Phưng trời mây lác đác, ba mươi chín năm như gió thoáng cơn mộng

Giờ tóc em màu mây nỗi nhớ thảm không mờ Vi còn bên nớ, phiêu lãng phương nào, anh có nhớ ấu thơ Mình thắng túi đầy bi, đếm bi cười vui thú Hay mù khơi trí nhớ nững viên bi xưa nay đã cát bụi rồi

Tuổi ngây thơ mãi đẹp còn lanh lảnh tiếng cười Vòng tròn xưa ấy vẫn quấn quít những mảnh đời Vòng bi xa lắc còn thẩm màu trong đáy mắt Dù tình ta tan vỡ, vàng phai áo thời gian

== DẠO NHẠC ==

Thuở ấy em mười hai, tóc rối buộc đuôi gà Anh bạn cùng xóm hai đứa la cà sau con ngõ bắn bi Giỏi bắn nhất là Vi tới Minh nhà bác Tám Anh và em thân lắm, ta luôn chia nhau, khi bánh, kẹo dừạ

Thuở ấy sau buổi trưa nắng xế mình tan trường Chung bọn vài nhóc anh vẽ khoanh tròn trên đám đất trống hoang Rồi nháy mắt gần xa “bắn bi nào mấy đứa” Anh gọi thêm Vi nữa, giơ cao viên bi trong ánh nắng sáng nhòa

Chỉ mong anh thắng hoài để em bỏ túi cười Quỳ vàng tươi trong nắng trưa ngất ngây mặt trời Chờ phiên Vi gối quì, bắn hụt viên bi cuối Mình cười vang đắc thắng mình bắn bi vô địch

Mười tám anh đầu quân em thôi buộc đuôi gà Theo bạn đồng lứa Vi cũng lên đường đăng lính chiến đấu xa Và xóm cũ buồn tênh mắt mẹ già mong ngóng Đám trẻ xưa nay vắng, thơ ngây năm xưa đã khôn lớn ra đời

Còn nhớ thư đầu tiên anh viết từ quân trường Vui chuyện quân ngũ, anh viết khoe tài thi bắn súng rất hay Đời lính chiến hiểm nguy đã xa trò chơi cũ Đêm hành quân ôm súng, bi hôm xưa nay thay với những băng đạn

Bụi mimosa vàng, nở như nỗi nhớ người Vòng tròn xưa ai xóa đám đất hoang buồn vợi Buổi trưa nắng bỗng tàn bóng người xưa thấp thoáng Dặm ngàn nơi sương gió còn đây đá sỏi tan

Rồi chiến tranh tràn lan, xóm vắng giặc đến càn Ta lạc từ đó, mimosa vàng thân thiết thoắt chốc xa Thành phố mới người đông, nhánh sông đời quay quắt Phưng trời mây lác đác, ba mươi chín năm như gió thoáng cơn mộng

Giờ tóc em màu mây nỗi nhớ thảm không mờ Vi còn bên nớ, phiêu lãng phương nào, anh có nhớ ấu thơ Mình thắng túi đầy bi, đếm bi cười vui thú Hay mù khơi trí nhớ nững viên bi xưa nay đã cát bụi rồi

Tuổi ngây thơ mãi đẹp còn lanh lảnh tiếng cười Vòng tròn xưa ấy vẫn quấn quít những mảnh đời Vòng bi xa lắc còn thẩm màu trong đáy mắt Dù tình ta tan vỡ, vàng phai áo thời gian

== HẾT BÀI ==

1. Thuở ấy em mười hai, tóc rối buộc đuôi gà
Anh bạn cùng xóm hai đứa la cà sau con ngõ bắn bi
Giỏi bắn nhất là Vi tới Minh nhà bác Tám
Anh và em thân lắm, ta luôn chia nhau, khi bánh, kẹo dừạ

Thuở ấy sau buổi trưa nắng xế mình tan trường
Chung bọn vài nhóc anh vẽ khoanh tròn trên đám đất trống hoang
Rồi nháy mắt gần xa “bắn bi nào mấy đứa”
Anh gọi thêm Vi nữa, giơ cao viên bi trong ánh nắng sáng nhòa

Chỉ mong anh thắng hoài để em bỏ túi cười
Quỳ vàng tươi trong nắng trưa ngất ngây mặt trời
Chờ phiên Vi gối quì, bắn hụt viên bi cuối
Mình cười vang đắc thắng mình bắn bi vô địch

1. Mười tám anh đầu quân em thôi buộc đuôi gà
Theo bạn đồng lứa Vi cũng lên đường đăng lính chiến đấu xa
Và xóm cũ buồn tênh mắt mẹ già mong ngóng
Đám trẻ xưa nay vắng, thơ ngây năm xưa đã khôn lớn ra đời

Còn nhớ thư đầu tiên anh viết từ quân trường
Vui chuyện quân ngũ, anh viết khoe tài thi bắn súng rất hay
Đời lính chiến hiểm nguy đã xa trò chơi cũ
Đêm hành quân ôm súng, bi hôm xưa nay thay với những băng đạn

Bụi mimosa vàng, nở như nỗi nhớ người
Vòng tròn xưa ai xóa đám đất hoang buồn vợi
Buổi trưa nắng bỗng tàn bóng người xưa thấp thoáng
Dặm ngàn nơi sương gió còn đây đá sỏi tan

3. Rồi chiến tranh tràn lan, xóm vắng giặc đến càn
Ta lạc từ đó, mimosa vàng thân thiết thoắt chốc xa
Thành phố mới người đông, nhánh sông đời quay quắt
Phưng trời mây lác đác, ba mươi chín năm như gió thoáng cơn mộng

Giờ tóc em màu mây nỗi nhớ thảm không mờ
Vi còn bên nớ, phiêu lãng phương nào, anh có nhớ ấu thơ
Mình thắng túi đầy bi, đếm bi cười vui thú
Hay mù khơi trí nhớ nững viên bi xưa nay đã cát bụi rồi

Tuổi ngây thơ mãi đẹp còn lanh lảnh tiếng cười
Vòng tròn xưa ấy vẫn quấn quít những mảnh đời
Vòng bi xa lắc còn thẩm màu trong đáy mắt
Dù tình ta tan vỡ, vàng phai áo thời gian

1. Thuở ấy em mười [Em] hai, tóc rối buộc đuôi [G] gà
Anh bạn cùng [Em] xóm hai đứa la [B7] cà sau con ngõ bắn [G] bi
[Em] Giỏi bắn nhất là [B7] Vi tới Minh nhà bác [Am] Tám
Anh và em thân [B7] lắm, ta luôn chia nhau, khi bánh, kẹo [Em] dừạ [B7]

Thuở ấy sau buổi [Em] trưa nắng xế mình tan [G] trường
Chung bọn vài [Em] nhóc anh vẽ khoanh [B7] tròn trên đám đất trống [G] hoang
[Em] Rồi nháy mắt gần [B7] xa “bắn bi nào mấy [Am] đứa”
Anh gọi thêm Vi [Bm] nữa, giơ cao viên [D] bi trong ánh nắng sáng [Em] nhòa [B7]

[Em] Chỉ mong anh thắng [C] hoài để em bỏ túi [B7] cười
Quỳ vàng tươi trong [Am] nắng trưa ngất ngây mặt [B7] trời
[Em] Chờ phiên Vi gối [C] quì, bắn hụt viên bi [G] cuối [B7]
Mình cười vang đắc thắng mình bắn bi vô [Em] địch [B7]

1. Mười tám anh đầu [Em] quân em thôi buộc đuôi [G] gà
Theo bạn đồng [Em] lứa Vi cũng lên [B7] đường đăng lính chiến đấu [G] xa
[Em] Và xóm cũ buồn [B7] tênh mắt mẹ già mong [Am] ngóng
Đám trẻ xưa nay [Bm] vắng, thơ ngây năm [D] xưa đã khôn lớn ra [Em] đời [B7]

Còn nhớ thư đầu [Em] tiên anh viết từ quân [G] trường
Vui chuyện quân [Em] ngũ, anh viết khoe [B7] tài thi bắn súng rất [G] hay
[Em] Đời lính chiến hiểm [B7] nguy đã xa trò chơi [Am] cũ
Đêm hành quân ôm [Bm] súng, bi hôm xưa [D] nay thay với những băng [Em] đạn [B7]

[Em] Bụi mimosa [C] vàng, nở như nỗi nhớ [B7] người
Vòng tròn xưa ai [Am] xóa đám đất hoang buồn [B7] vợi
[Em] Buổi trưa nắng bỗng [C] tàn bóng người xưa thấp [G] thoáng [B7]
Dặm ngàn nơi sương gió còn đây đá sỏi [Em] tan [B7]

3. Rồi chiến tranh tràn [Em] lan, xóm vắng giặc đến [G] càn
Ta lạc từ [Em] đó, mimosa [B7] vàng thân thiết thoắt chốc [G] xa
[Em] Thành phố mới người [B7] đông, nhánh sông đời quay [Am] quắt
Phưng trời mây [Bm] lác đác, ba mươi chín [D] năm như gió thoáng cơn [Em] mộng [B7]

Giờ tóc em màu [Em] mây nỗi nhớ thảm không [G] mờ
Vi còn bên [Em] nớ, phiêu lãng phương [B7] nào, anh có nhớ ấu [G] thơ
[Em] Mình thắng túi đầy [B7] bi, đếm bi cười vui [Am] thú
Hay mù khơi trí [Bm] nhớ nững viên bi [D] xưa nay đã cát bụi [Em] rồi

[Em] Tuổi ngây thơ mãi [C] đẹp còn lanh lảnh tiếng [B7] cười
Vòng tròn xưa ấy [Am] vẫn quấn quít những mảnh [B7] đời
[Em] Vòng bi xa lắc [C] còn thẩm màu trong đáy [G] mắt [B7]
Dù tình ta tan vỡ, vàng phai áo thời [Em] gian