Biết thương ai khi bờ vai tóc xõa lạnh rồi Phương trời xa súng nổ từng hồi Nghe đạn mìn lo lắng khôn nguôi Biết thương ai đời trai tựa cánh gió bay Rừng sâu góc bể chân trời Nghe từng gai góc lên khơi.
Biết thương ai xuôi vòng tay phó mặc đường dài Cho loài rêu bám chặt hình hài Lòng ngày nào yêu mới thương ai Biết thương ai đời trai còn trắng đôi tay Đừng say dáng ngọc mi ngài cho đời tô sáng tương lai.
[ĐK: ] Thương ai quê nhà vang tiếng đạn bay Thương ai trùng dương bão loạn mưa say Thương ai trời cao gió ngủ quên mây Thương ai mình thương ai khi trắng tay.
Biết thương ai khi đời chưa giã biệt thù hằn Khi người chưa hết nỗi nhọc nhằn Thì lòng này đâu dám thương ai Biết thương ai nhìn quê lửa khói ngất ngây Người đi mấy dặm non đoài Nghe sầu nặng trĩu đôi vai.
== DẠO NHẠC ==
Biết thương ai khi bờ vai tóc xõa lạnh rồi Phương trời xa súng nổ từng hồi Nghe đạn mìn lo lắng khôn nguôi Biết thương ai đời trai tựa cánh gió bay Rừng sâu góc bể chân trời Nghe từng gai góc lên khơi.
Biết thương ai xuôi vòng tay phó mặc đường dài Cho loài rêu bám chặt hình hài Lòng ngày nào yêu mới thương ai Biết thương ai đời trai còn trắng đôi tay Đừng say dáng ngọc mi ngài cho đời tô sáng tương lai.
[ĐK: ] Thương ai quê nhà vang tiếng đạn bay Thương ai trùng dương bão loạn mưa say Thương ai trời cao gió ngủ quên mây Thương ai mình thương ai khi trắng tay.
Biết thương ai khi đời chưa giã biệt thù hằn Khi người chưa hết nỗi nhọc nhằn Thì lòng này đâu dám thương ai Biết thương ai nhìn quê lửa khói ngất ngây Người đi mấy dặm non đoài Nghe sầu nặng trĩu đôi vai.
== HẾT BÀI ==
1. Biết thương ai khi bờ vai tóc xõa lạnh rồi
Phương trời xa súng nổ từng hồi
Nghe đạn mìn lo lắng khôn nguôi
Biết thương ai đời trai tựa cánh gió bay
Rừng sâu góc bể chân trời
Nghe từng gai góc lên khơi.
2. Biết thương ai xuôi vòng tay phó mặc đường dài
Cho loài rêu bám chặt hình hài
Lòng ngày nào yêu mới thương ai
Biết thương ai đời trai còn trắng đôi tay
Đừng say dáng ngọc mi ngài cho đời tô sáng tương lai.
[ĐK: ] Thương ai quê nhà vang tiếng đạn bay
Thương ai trùng dương bão loạn mưa say
Thương ai trời cao gió ngủ quên mây
Thương ai mình thương ai khi trắng tay.
3. Biết thương ai khi đời chưa giã biệt thù hằn
Khi người chưa hết nỗi nhọc nhằn
Thì lòng này đâu dám thương ai
Biết thương ai nhìn quê lửa khói ngất ngây
Người đi mấy dặm non đoài
Nghe sầu nặng trĩu đôi vai.
Phương trời xa súng nổ từng [F] hồi
Nghe đạn mìn lo lắng khôn [Am] nguôi
Biết thương [Dm] ai đời trai tựa cánh gió [C] bay
Rừng sâu góc bể chân [Am] trời
Nghe [G] từng gai góc lên [E7] khơi.
2. Biết thương [Am] ai xuôi vòng tay phó mặc đường [C] dài
Cho loài rêu bám chặt hình [F] hài
Lòng ngày nào yêu mới thương [Am] ai
Biết thương [Dm] ai đời trai còn trắng đôi [C] tay
Đừng say dáng ngọc mi [Am] ngài cho [G] đời tô sáng tương [Am] lai.
[ĐK: ] Thương [Am] ai quê nhà vang tiếng đạn [C] bay
Thương [G] ai trùng dương bão loạn mưa [C] say
Thương [F] ai trời cao gió ngủ quên [Am] mây
Thương [C] ai mình [G] thương ai khi trắng [Am] tay.
3. Biết thương [Am] ai khi đời chưa giã biệt thù [C] hằn
Khi người chưa hết nỗi nhọc [F] nhằn
Thì lòng này đâu dám thương [Am] ai
Biết thương [Dm] ai nhìn quê lửa khói ngất [C] ngây
Người đi mấy dặm non [Am] đoài
Nghe [G] sầu nặng trĩu đôi [Am] vai.