Em thôi nhắn nữa Em xóa hết dòng tin không nhắn nữa Em gói ghém lại trong em Câu chuyện một thời từng đã bình yên.
Em thôi ngốc nghếch Thôi ước những điều xa xôi sẽ đến Thôi cất bước về nơi anh Đã từng hẹn ước những điều xa xôi.
Chuyện ngày hôm qua như thế đâu dễ phai nhòa Bình yên không may đến trễ, đâu nào ai muốn rẽ đôi.
Là em biết một mai lại đến Chuyện buồn có mấy khi rồi thì em cũng sẽ quên Chỉ là em đã mơ về một nơi ta đã cùng nhau bước qua Thành ra chỉ mình anh đi xa.
== DẠO NHẠC ==
Em thôi nhắn nữa Em xóa hết dòng tin không nhắn nữa Em gói ghém lại trong em Câu chuyện một thời từng đã bình yên.
Em thôi ngốc nghếch Thôi ước những điều xa xôi sẽ đến Thôi cất bước về nơi anh Đã từng hẹn ước những điều xa xôi.
Chuyện ngày hôm qua như thế đâu dễ phai nhòa Bình yên không may đến trễ, đâu nào ai muốn rẽ đôi.
Là em biết một mai lại đến Chuyện buồn có mấy khi rồi thì em cũng sẽ quên Chỉ là em đã mơ về một nơi ta đã cùng nhau bước qua Thành ra chỉ mình anh đi xa.
== HẾT BÀI ==
Em thôi nhắn nữa
Em xóa hết dòng tin không nhắn nữa
Em gói ghém lại trong em
Câu chuyện một thời từng đã bình yên.
Em thôi ngốc nghếch
Thôi ước những điều xa xôi sẽ đến
Thôi cất bước về nơi anh
Đã từng hẹn ước những điều xa xôi.
Chuyện ngày hôm qua như thế đâu dễ phai nhòa
Bình yên không may đến trễ, đâu nào ai muốn rẽ đôi.
Là em biết một mai lại đến
Chuyện buồn có mấy khi rồi thì em cũng sẽ quên
Chỉ là em đã mơ về một nơi ta đã cùng nhau bước qua
Thành ra chỉ mình anh đi xa.
Em xóa hết dòng tin không nhắn nữa
Em gói ghém lại trong [Am] em
Câu chuyện một [D] thời từng đã bình [G] yên.
Em [G] thôi ngốc nghếch
Thôi ước những điều xa xôi sẽ đến
Thôi cất bước về [Am] nơi anh
Đã từng hẹn [D] ước những điều xa [G] xôi.
Chuyện ngày hôm [C] qua như thế đâu dễ phai [G] nhòa
Bình yên không [C] may đến trễ, đâu nào ai [D] muốn rẽ đôi.
Là em [C] biết một [D] mai lại [G] đến
Chuyện buồn có mấy [Am] khi rồi thì [D] em cũng sẽ [G] quên
Chỉ là em đã [C] mơ về một [D] nơi ta đã [G] cùng nhau bước [Em] qua
Thành [Am] ra chỉ [D] mình anh đi [G] xa.