Khi không anh lên Đà Lạt Khi không em xuống đồng bằng Tháng mười hai trời ngơ ngác Tháng mười hai trời bâng khuâng.
Khi không em miền rét mướt Lang thang giữa phố hoa quỳ Khi không áo len xuống núi Em nhớ anh và em đi.
Sương mù giữa chừng đậu lại Lang thang không nhớ lối về Thương quá chút tình vụng dại Len giữa mùa đông sắt se.
Mai kia em về phố núi Sẽ biết anh vừa ra đi Gửi em tình anh tháng Chạp Vàng rơi đôi ngả hoa quỳ.
== DẠO NHẠC ==
Khi không anh lên Đà Lạt Khi không em xuống đồng bằng Tháng mười hai trời ngơ ngác Tháng mười hai trời bâng khuâng.
Khi không em miền rét mướt Lang thang giữa phố hoa quỳ Khi không áo len xuống núi Em nhớ anh và em đi.
Sương mù giữa chừng đậu lại Lang thang không nhớ lối về Thương quá chút tình vụng dại Len giữa mùa đông sắt se.
Mai kia em về phố núi Sẽ biết anh vừa ra đi Gửi em tình anh tháng Chạp Vàng rơi đôi ngả hoa quỳ.
== HẾT BÀI ==
Khi không anh lên Đà Lạt
Khi không em xuống đồng bằng
Tháng mười hai trời ngơ ngác
Tháng mười hai trời bâng khuâng.
Khi không em miền rét mướt
Lang thang giữa phố hoa quỳ
Khi không áo len xuống núi
Em nhớ anh và em đi.
Sương mù giữa chừng đậu lại
Lang thang không nhớ lối về
Thương quá chút tình vụng dại
Len giữa mùa đông sắt se.
Mai kia em về phố núi
Sẽ biết anh vừa ra đi
Gửi em tình anh tháng Chạp
Vàng rơi đôi ngả hoa quỳ.
Khi [Bb] không em xuống đồng [Gm] bằng
Tháng mười [C] hai trời ngơ ngác
Tháng mười [F] hai trời bâng [C7] khuâng.
Khi [F] không em miền rét mướt
Lang [Bb] thang giữa phố hoa [Gm] quỳ
Khi không áo len xuống [C7] núi
Em nhớ anh và em [F] đi.
Sương [Fm] mù giữa chừng đậu lại
Lang [Bbm] thang không nhớ lối [Fm] về
Thương [Bbm] quá chút tình vụng [C] dại
Len giữa mùa đông sắt [C7] se.
Mai [F] kia em về phố núi
Sẽ [C7] biết anh vừa ra [F] đi
Gửi [Bb] em tình anh tháng Chạp
Vàng [C7] rơi đôi ngả hoa [F] quỳ.