Đôi {G] khi lòng thấy u hoài Nhìn làn mây trắng bỗng nhớ người đã xa Nghe gió về hoa lá đong đưa Lao xao trong nắng lời xưa thầm thì.
Kể từ, gió cuốn mây đi Đời xa xa mãi mong gì thấy nhau Ta về đâu, người về đâu Thời gian rồi cũng phai màu.
Nắng rồi sẽ tàn, trăng rồi sẽ lên Và mây trời phiêu lãng sẽ quên đường về Ngày xưa đã lỡ duyên thề Giờ thân lữ thứ tái tê một mình.
Một mình một bóng chênh vênh Chìm trong nỗi nhớ da diết mông mênh Phận người như gió như sương Đời xoay quanh chữ vô thường thế thôi.
== DẠO NHẠC ==
Đôi {G] khi lòng thấy u hoài Nhìn làn mây trắng bỗng nhớ người đã xa Nghe gió về hoa lá đong đưa Lao xao trong nắng lời xưa thầm thì.
Kể từ, gió cuốn mây đi Đời xa xa mãi mong gì thấy nhau Ta về đâu, người về đâu Thời gian rồi cũng phai màu.
Nắng rồi sẽ tàn, trăng rồi sẽ lên Và mây trời phiêu lãng sẽ quên đường về Ngày xưa đã lỡ duyên thề Giờ thân lữ thứ tái tê một mình.
Một mình một bóng chênh vênh Chìm trong nỗi nhớ da diết mông mênh Phận người như gió như sương Đời xoay quanh chữ vô thường thế thôi.
== HẾT BÀI ==
Đôi {G] khi lòng thấy u hoài
Nhìn làn mây trắng bỗng nhớ người đã xa
Nghe gió về hoa lá đong đưa
Lao xao trong nắng lời xưa thầm thì.
Kể từ, gió cuốn mây đi
Đời xa xa mãi mong gì thấy nhau
Ta về đâu, người về đâu
Thời gian rồi cũng phai màu.
Nắng rồi sẽ tàn, trăng rồi sẽ lên
Và mây trời phiêu lãng sẽ quên đường về
Ngày xưa đã lỡ duyên thề
Giờ thân lữ thứ tái tê một mình.
Một mình một bóng chênh vênh
Chìm trong nỗi nhớ da diết mông mênh
Phận người như gió như sương
Đời xoay quanh chữ vô thường thế thôi.
Thế nhân [Dm] ơi! Duyên phận [C] ta khi nào mới [Am] tới
Chốn âm [Dm] ti hay là [C] nơi cùng đất cuối trời
Lòng luôn [F] mang một câu [G] hỏi, [Em] đã biết câu trả [Am] lời
Dù nát [Dm] tan trái ngang vẫn [Em] mang chấp niệm chờ [Am] đợi
Chốn phong [Dm] sương nhưng lòng [G] lỡ mang nhầm tơ [Am] vương
Thấm tới [Dm] xương nhưng vẫn [C] cố chấp nhận vẫn thương
Niềm tin [F] trong lòng cất [G] dấu, [Em] quyết không quay [Am] đầu
Chờ kiếp [Dm] sau đớn đau vẫn [Em] luôn nhất quyết tìm [Am] nhau
[ĐK: ] Hoa đã [F] tàn, gió [G] đóng màn, [Em] lá phong đã rụng [Am] vàng
Đến khi [Dm] nào nàng [G] lại cùng [C] ta dạo khắp thế gian
Bến hoàng [F] tuyền mông [G] lung, hay [Em] quỉ môn quan tận [Am] cùng
Đến khi [Dm] nào cùng [Em] giai nhân tương [A] phùng
Thế gian [F] tình ái [G] bi sâu, [Em] tóc xanh đã bạc [Am] màu
Bước qua [Dm] ngàn thương [G] đau, rồi [C] lại để lạc mất nhau
Dẫu cho [F] ngàn năm [G] sau, thân [Em] phủ kín sương bụi [Am] trần
Chỉ đổi [Dm] lấy một lần, cái [Em] ngoảnh đầu [Am] cố nhân