Đêm dài thầm lắng nghe hồn sầu thương Ngẩn ngơ ngàn mối tơ tình còn vương Đời như chiếc bóng lẻ loi bên đường Làng quê cách chia muôn trùng Ngày về sao vẫn mờ xa quá.
Ngôi trường ngày đó tan vào mù sương Dáng em tà áo tơ mềm nhẹ buông Cầm tay thổn thức nói không nên lời Nhành hoa bưởi rưng rưng buồn Ngàn đời mãi thương hoài mùi hương.
[ĐK: ] Ôi đã bao mùa Hoài hương ray rứt trong lòng Dòng châu hoen đẫm môi sầu Tình dẫu xa ngoài tầm tay.
Còn nhớ mây trời xưa lãng đãng trôi Như màu sương khói thoảng bay Ngỡ niềm đau phủ đầy hồn say.
Đông về nhìn tuyết rơi đầy trời đêm Tả tơi màu trắng len buồn vào tim Đàn ai rót khẽ khẽ rơi êm đềm Giờ đây đã xa xa vời Tình nào không đẫm nồng cay đắng.
Lời bà ngày bé ru đầy hồn thơ Võng đưa trầm lắng bao niềm sầu mơ Ầu ơ tiếng võng ngẩn ngơ u hoài Tìm đâu những đêm trăng mờ Ngàn đời mãi thương hoài ngày xưa.
== DẠO NHẠC ==
Đêm dài thầm lắng nghe hồn sầu thương Ngẩn ngơ ngàn mối tơ tình còn vương Đời như chiếc bóng lẻ loi bên đường Làng quê cách chia muôn trùng Ngày về sao vẫn mờ xa quá.
Ngôi trường ngày đó tan vào mù sương Dáng em tà áo tơ mềm nhẹ buông Cầm tay thổn thức nói không nên lời Nhành hoa bưởi rưng rưng buồn Ngàn đời mãi thương hoài mùi hương.
[ĐK: ] Ôi đã bao mùa Hoài hương ray rứt trong lòng Dòng châu hoen đẫm môi sầu Tình dẫu xa ngoài tầm tay.
Còn nhớ mây trời xưa lãng đãng trôi Như màu sương khói thoảng bay Ngỡ niềm đau phủ đầy hồn say.
Đông về nhìn tuyết rơi đầy trời đêm Tả tơi màu trắng len buồn vào tim Đàn ai rót khẽ khẽ rơi êm đềm Giờ đây đã xa xa vời Tình nào không đẫm nồng cay đắng.
Lời bà ngày bé ru đầy hồn thơ Võng đưa trầm lắng bao niềm sầu mơ Ầu ơ tiếng võng ngẩn ngơ u hoài Tìm đâu những đêm trăng mờ Ngàn đời mãi thương hoài ngày xưa.
== HẾT BÀI ==
1. Đêm dài thầm lắng nghe hồn sầu thương
Ngẩn ngơ ngàn mối tơ tình còn vương
Đời như chiếc bóng lẻ loi bên đường
Làng quê cách chia muôn trùng
Ngày về sao vẫn mờ xa quá.
Ngôi trường ngày đó tan vào mù sương
Dáng em tà áo tơ mềm nhẹ buông
Cầm tay thổn thức nói không nên lời
Nhành hoa bưởi rưng rưng buồn
Ngàn đời mãi thương hoài mùi hương.
[ĐK: ]
Ôi đã bao mùa
Hoài hương ray rứt trong lòng
Dòng châu hoen đẫm môi sầu
Tình dẫu xa ngoài tầm tay.
Còn nhớ mây trời xưa lãng đãng trôi
Như màu sương khói thoảng bay
Ngỡ niềm đau phủ đầy hồn say.
2. Đông về nhìn tuyết rơi đầy trời đêm
Tả tơi màu trắng len buồn vào tim
Đàn ai rót khẽ khẽ rơi êm đềm
Giờ đây đã xa xa vời
Tình nào không đẫm nồng cay đắng.
Lời bà ngày bé ru đầy hồn thơ
Võng đưa trầm lắng bao niềm sầu mơ
Ầu ơ tiếng võng ngẩn ngơ u hoài
Tìm đâu những đêm trăng mờ
Ngàn đời mãi thương hoài ngày xưa.
[Dm] Ngẩn ngơ ngàn [Bb] mối tơ tình còn [F] vương
[Dm] Đời như chiếc [Gm] bóng lẻ loi bên [Dm] đường
Làng [Bb] quê cách chia muôn [F] trùng
Ngày về [Gm] sao vẫn mờ xa [F] quá.
Ngôi trường ngày đó tan vào mù [F] sương
[Dm] Dáng em tà [Bb] áo tơ mềm nhẹ [F] buông
[Dm] Cầm tay thổn [Gm] thức nói không nên [Dm] lời
Nhành [Bb] hoa bưởi rưng rưng [F] buồn
Ngàn đời [C7] mãi thương hoài mùi [F] hương.
[ĐK: ]
Ôi [Gm] đã bao [Bb] mùa
Hoài hương ray rứt trong [Bbm] lòng
Dòng châu hoen đẫm môi [F] sầu
Tình dẫu xa ngoài tầm [C7] tay.
Còn [Bb] nhớ mây trời xưa lãng đãng [Am] trôi
Như [D7] màu sương khói thoảng [Gm] bay
Ngỡ niềm [C7] đau phủ đầy hồn [F] say.
2. Đông về nhìn tuyết rơi đầy trời [F] đêm
[Dm] Tả tơi màu [Bb] trắng len buồn vào [F] tim
[Dm] Đàn ai rót [Gm] khẽ khẽ rơi êm [Dm] đềm
Giờ [Bb] đây đã xa xa [F] vời
Tình nào [Gm] không đẫm nồng cay [F] đắng.
Lời bà ngày bé ru đầy hồn [F] thơ
[Dm] Võng đưa trầm [Bb] lắng bao niềm sầu [F] mơ
[Dm] Ầu ơ tiếng [Gm] võng ngẩn ngơ u [Dm] hoài
Tìm [Bb] đâu những đêm trăng [F] mờ
Ngàn đời [C7] mãi thương hoài ngày [F] xưa.