Có phải người về trong ngọn gió Áo bay lồng lộng bến giang đầu Bên sông có ánh trăng vàng rụng Lãng đãng nguyệt cầm rung tiếng thu.
Ta đứng bên đồi mây viễn xứ Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ Thoáng buồn như khúc Hậu Đình xưa.
Bao năm rồi, bao năm rồi ta vắng xa Phím ngân trùng, phím lạnh lùng mấy mùa trăng Người ở đâu người ở đâu nào hay biết Âm thầm một mình ta giữa mù khơi.
Bao năm rồi hoa tàn giữa đời hoang phế Cơn mộng nào cũng vừa thoát cánh bay Chén rượu trăm năm chưa một lần uống cạn Cuộc tình nào điên đảo một cơn say.
Bến giang đầu nghe trăng đã chết Cung nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau Xiêm y nào đã khuất trời nhan sắc Ta còn đứng mãi chờ đợi tóc bạc màu.
== DẠO NHẠC ==
Có phải người về trong ngọn gió Áo bay lồng lộng bến giang đầu Bên sông có ánh trăng vàng rụng Lãng đãng nguyệt cầm rung tiếng thu.
Ta đứng bên đồi mây viễn xứ Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ Thoáng buồn như khúc Hậu Đình xưa.
Bao năm rồi, bao năm rồi ta vắng xa Phím ngân trùng, phím lạnh lùng mấy mùa trăng Người ở đâu người ở đâu nào hay biết Âm thầm một mình ta giữa mù khơi.
Bao năm rồi hoa tàn giữa đời hoang phế Cơn mộng nào cũng vừa thoát cánh bay Chén rượu trăm năm chưa một lần uống cạn Cuộc tình nào điên đảo một cơn say.
Bến giang đầu nghe trăng đã chết Cung nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau Xiêm y nào đã khuất trời nhan sắc Ta còn đứng mãi chờ đợi tóc bạc màu.
== HẾT BÀI ==
Có phải người về trong ngọn gió
Áo bay lồng lộng bến giang đầu
Bên sông có ánh trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt cầm rung tiếng thu.
Ta đứng bên đồi mây viễn xứ
Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa
Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ
Thoáng buồn như khúc Hậu Đình xưa.
Bao năm rồi, bao năm rồi ta vắng xa
Phím ngân trùng, phím lạnh lùng mấy mùa trăng
Người ở đâu người ở đâu nào hay biết
Âm thầm một mình ta giữa mù khơi.
Bao năm rồi hoa tàn giữa đời hoang phế
Cơn mộng nào cũng vừa thoát cánh bay
Chén rượu trăm năm chưa một lần uống cạn
Cuộc tình nào điên đảo một cơn say.
Bến giang đầu nghe trăng đã chết
Cung nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y nào đã khuất trời nhan sắc
Ta còn đứng mãi chờ đợi tóc bạc màu.
Áo [Gm] bay lồng [A7] lộng bến giang [Dm] đầu
Bên [C] sông có ánh trăng vàng [G] rụng
Lãng [Bb] đãng nguyệt [Gm] cầm rung tiếng [A7] thu.
Ta [Dm] đứng bên đồi mây viễn [Bb] xứ
Thấy [Gm] hồn chết đuối giữa rừng [Dm] hoa
Bỗng [C] nghe có tiếng loài chim [G] lạ
Thoáng [Bb] buồn như [A7] khúc Hậu Đình [Dm] xưa.
Bao năm [Gm] rồi, bao năm [C] rồi ta vắng [F] xa
Phím ngân [Bb] trùng, phím lạnh [Gm] lùng mấy mùa [A7] trăng
Người ở [Gm] đâu người ở [Bb] đâu nào hay [Gm] biết
Âm [A7] thầm một mình [C] ta giữa mù [A7] khơi.
Bao năm [Gm] rồi hoa tàn [A7] giữa đời hoang [Abm] phế [Gm]
Cơn mộng [Dm] nào cũng vừa thoát cánh [C] bay
Chén rượu trăm [Bb] năm chưa một [Gm] lần uống [A7] cạn
Cuộc tình nào điên đảo một cơn [Dm] say.
Bến giang [Dm] đầu nghe trăng đã [Bb] chết
Cung nguyệt [Gm] cầm im tiếng đến ngàn [Dm] sau
Xiêm y [Gm] nào đã [C] khuất trời nhan [A7] sắc
Ta còn đứng [Abm] mãi chờ [A7] đợi tóc bạc [Dm] màu.