Đà Lạt đồi thông trắng chiều sương lòng sao lắng đọng Một loài pense buồn lệ theo tình ta đã tan
Một mình qua phố cũ chẳng còn người xưa nữa đâu Ngậm ngùi khóc âm thầm buồn dâng tình theo gió bay
Thành phố vắng mimosa tàn, cơn mưa cuối mùa gió lạnh hồn đau Tình xưa cũ nay ôi còn đâu! Trong thung lũng sầu vắng tiếng thông reo
Hồn người nơi xa xưa tìm về, về trong giấc mơ Muộn màng đâu còn gì, chỉ còn thương nhớ ngàn thu
== DẠO NHẠC ==
Đà Lạt đồi thông trắng chiều sương lòng sao lắng đọng Một loài pense buồn lệ theo tình ta đã tan
Một mình qua phố cũ chẳng còn người xưa nữa đâu Ngậm ngùi khóc âm thầm buồn dâng tình theo gió bay
Thành phố vắng mimosa tàn, cơn mưa cuối mùa gió lạnh hồn đau Tình xưa cũ nay ôi còn đâu! Trong thung lũng sầu vắng tiếng thông reo
Hồn người nơi xa xưa tìm về, về trong giấc mơ Muộn màng đâu còn gì, chỉ còn thương nhớ ngàn thu
== HẾT BÀI ==
Đà Lạt đồi thông trắng chiều sương lòng sao lắng đọng
Một loài pense buồn lệ theo tình ta đã tan
Một mình qua phố cũ chẳng còn người xưa nữa đâu
Ngậm ngùi khóc âm thầm buồn dâng tình theo gió bay
Thành phố vắng mimosa tàn, cơn mưa cuối mùa gió lạnh hồn đau
Tình xưa cũ nay ôi còn đâu! Trong thung lũng sầu vắng tiếng thông reo
Hồn người nơi xa xưa tìm về, về trong giấc mơ
Muộn màng đâu còn gì, chỉ còn thương nhớ ngàn thu
Một [E7] loài [Dm] pense [E7] buồn lệ theo tình ta đã tan
Một [Am] mình qua phố cũ chẳng [Dm] còn người xưa [Am] nữa đâu
Ngậm [E7] ngùi [Dm] khóc âm [E7] thầm buồn dâng tình theo [Am] gió bay [Dm][E7]
Thành phố [Am] vắng mimosa [Bdim] tàn, cơn mưa cuối [E7] mùa gió lạnh hồn đau
Tình xưa [Am] cũ nay ôi còn [Dm] đâu! Trong thung lũng [E7] sầu vắng tiếng [Am] thông reo
Hồn [Am] người nơi xa xưa tìm [Dm] về, về trong [Am] giấc mơ
Muộn [E7] màng [Dm] đâu còn [E7] gì, chỉ còn thương nhớ ngàn [Am] thu