Có bao nhiêu người đã đi qua nhớ thương, Mà có thể quên được cảm giác khi mới bắt đầu, Có bao nhiêu người đã trải qua đớn đau, Mà có thể dễ dàng nhắm mắt bỏ lại đằng sau.
Và ký ức ấy níu kéo ta chẳng muốn buông tay, Vì lâu nay trong tim đã gieo trồng, Một đóa hoa hồng rực rỡ. Tưởng như sóng gió sẽ hóa ngọt ngào những chua cay, Nào hay làm tàn phai cánh hoa lòng, Rơi xuống không phanh con dốc cuộc đời.
[ĐK: ] Đã đi qua thương nhớ, dặn lòng đừng buồn vu vơ, Còn nợ nhau thì có xa cách vẫn quay về với nhau. Mà cuộc đời không như ta ước muốn càng cố chấp thì càng cô đơn, Rồi cho đến phút cuối cùng, ta vẫn là người tổn thương.
== DẠO NHẠC ==
Và ký ức ấy níu kéo ta chẳng muốn buông tay, Vì lâu nay trong tim đã gieo trồng, Một đóa hoa hồng rực rỡ. Tưởng như sóng gió sẽ hóa ngọt ngào những chua cay, Nào hay làm tàn phai cánh hoa lòng, Rơi xuống không phanh con dốc cuộc đời.
[ĐK: ] Đã đi qua thương nhớ, dặn lòng đừng buồn vu vơ, Còn nợ nhau thì có xa cách vẫn quay về với nhau. Mà cuộc đời không như ta ước muốn càng cố chấp thì càng cô đơn, Rồi cho đến phút cuối cùng, ta vẫn là người tổn thương.
* Dừng lại đi thôi, cảm xúc này là vô tội, Đừng lôi kéo con tim chạy theo những điều nhức nhối. Mà cuộc đời không như ta ước muốn càng cố chấp thì càng cô đơn... Rồi cho đến phút cuối cùng, ta vẫn là người tổn.. thương.
** Rồi cho đến phút cuối cùng, ta vẫn... còn.. thương......
== HẾT BÀI ==
Có bao nhiêu người đã đi qua nhớ thương,
Mà có thể quên được cảm giác khi mới bắt đầu,
Có bao nhiêu người đã trải qua đớn đau,
Mà có thể dễ dàng nhắm mắt bỏ lại đằng sau.
Và ký ức ấy níu kéo ta chẳng muốn buông tay,
Vì lâu nay trong tim đã gieo trồng,
Một đóa hoa hồng rực rỡ.
Tưởng như sóng gió sẽ hóa ngọt ngào những chua cay,
Nào hay làm tàn phai cánh hoa lòng,
Rơi xuống không phanh con dốc cuộc đời.
[ĐK: ]
Đã đi qua thương nhớ, dặn lòng đừng buồn vu vơ,
Còn nợ nhau thì có xa cách vẫn quay về với nhau,
Mà cuộc đời không như ta ước muốn càng cố chấp thì càng cô đơn,
Rồi cho đến phút cuối cùng, ta vẫn là người tổn thương.
* Dừng lại đi thôi, cảm xúc này là vô tội,
Đừng lôi kéo con tim chạy theo những điều nhức nhối,
Mà cuộc đời không như ta ước muốn càng cố chấp thì càng cô đơn,
Rồi cho đến phút cuối cùng, ta vẫn là người tổn thương.
Làm sao [D] quên được nhau khi còn đầy [C] những vết [B7] thương sâu
[Em] Anh đang ở đâu đôi lần em [Am] khóc vì tình đã lỡ
Đớn [B7] đau nhung nhớ cũng chỉ [Em] riêng em [B7]
2. [Em] Có quên được không hay là vẫn [Am] mãi sống trong chờ mong
[D] Có quên được không hay là vẫn [C] cứ mơ [B7] mộng
[Em] Em đang ở đây, em chờ anh [Am] mãi sao anh chẳng thấy
Đớn [B7] đau biết mấy anh có [Em] hay
[ĐK: ] Người đã [Em] đi đến nơi phương nào
Còn mỗi [Am] em đứng đây thét gào
[C] Con tim em rớm máu
Em [B7] vùi mình vào cơn đau
Người đã [Em] đi đến nơi phương trời
Chẳng có [Am] ai chở che bên đời
[C] Giờ một mình chơi vơi
Thiên [B7] đường chẳng tìm ra lối
Hết [Em] rồi.
* Vì anh [Em] chẳng thể mang hạnh phúc
Vì anh [Am] đã trót mang lừa dối
[C] Yêu em riêng em thôi nhưng chẳng thể [B7] nói
Người đã [Em] đi đến nơi phương trời
Chẳng có [Am] ai chở che bên đời
[C] Giờ một mình chơi vơi
Thiên [B7] đường chẳng tìm ra lối
Hết [Em] rồi.