Phận ai nên duyên trốn nhạt nhòa hương sắc, Đèn dầu hắc hiu trước thềm, Nghiêng nghiêng soi mình bỗng hóa vô hình, Trương lang người chờ ta chút tình...
Đã có một người nói thương đến thế, Rồi cũng chẳng thể giữ câu thề, Thoáng chút hương phai Khẽ nhắc tương lai, Rồi điều tàn nhẫn nhất cũng đến...
[ĐK: ] Lệ tan trong tay lời ngọt ngào đâu ai hay, Lòng cũng đã thắt trái tim hao gầy, Thương người nhiều rồi, biết ai sẽ thương em đây, Bốn mùa hoa rơi trong sương khuya lạnh vắng...
Khi nào mình xa trăng cứ sáng rồi nhòa, Hòa trong ký ức bỗng nhiên khóc òa, Trót dạ lỡ thương người thì tại em thôi, Để anh tàn nhẫn bằng cách thinh lặng...
== DẠO NHẠC ==
Phận ai nên duyên trốn nhạt nhòa hương sắc, Đèn dầu hắc hiu trước thềm, Nghiêng nghiêng soi mình bỗng hóa vô hình, Trương lang người chờ ta chút tình...
Đã có một người nói thương đến thế, Rồi cũng chẳng thể giữ câu thề, Thoáng chút hương phai Khẽ nhắc tương lai, Rồi điều tàn nhẫn nhất cũng đến...
[ĐK: ] Lệ tan trong tay lời ngọt ngào đâu ai hay, Lòng cũng đã thắt trái tim hao gầy, Thương người nhiều rồi, biết ai sẽ thương em đây, Bốn mùa hoa rơi trong sương khuya lạnh vắng...
Khi nào mình xa trăng cứ sáng rồi nhòa, Hòa trong ký ức bỗng nhiên khóc òa, Trót dạ lỡ thương người thì tại em thôi, Để anh tàn nhẫn bằng cách thinh lặng...
* Cứ yêu vậy thôi như lần cuối cùng, Cạn cả một dòng sông vẫn nát, Đêm đầu lặng mình chờ đến lúc tương phùng, Chỉ là điều tàn nhẫn gió cuốn...
[ĐK: ](Tăng tone) Lệ tan trong tay lời ngọt ngào đâu ai hay, Lòng cũng đã thắt trái tim hao gầy, Thương người nhiều rồi, biết ai sẽ thương em đây, Bốn mùa hoa rơi trong sương khuya lạnh vắng...
Khi nào mình xa trăng cứ sáng rồi nhòa, Hòa trong ký ức bỗng nhiên khóc òa, Trót dạ lỡ thương người thì tại em thôi, Để anh tàn nhẫn bằng cách thinh lặng...
* Trót dạ lỡ thương người thì tại em thôi, Để anh tàn nhẫn... bằng cách thinh.. lặng......
== HẾT BÀI ==