Ôi bao nhiêu năm rồi vẫn mang danh là anh shipper Giao đi những món đồ khách “bo” là vui lắm cơ Mưa giông! Không sao chỉ cần không “bom” đơn thôi Không quan tâm, tôi đi muôn nơi chẳng muốn nghỉ ngơi thích như vậy thôi, bởi yêu quá rồi
Hai thanh niên đại ka em giao đồ đây, anh lấy giúp em nha “OK! đưa đây nào kiếm với dao đủ hàng chưa đấy” Bác lấy giết lợn à? – “Không! Tao đi chém nhau thôi, để đòi nợ thằng Mạnh Mù Côi”
Dạ việc của anh, anh làm gì thì cứ tự nhiên Em ship đơn thôi, em mong rằng anh sẽ trả tiền “Này tiền Cu đây” – em không cần cái này “Thì đi với tao xong việc sẽ có ngay!”
Dạ giờ đi đâu – “tao với mày đi chém cùng nhau, nếu thắng bên kia anh đưa cho mày tiền ship hàng” Thế nếu thua ạ? – “Thì mày sẽ mất tất, mất phí đơn luôn xong mất mạng em nha”
“Có cụ Tuấn Kiệt ở đây” – “Tôi đây” – “con đưa cái này” “Chờ cả mấy hôm nay, tiền bạc nhiêu đây” “Dạ của cụ là một trăm đấy”
À mà cụ mua cái dây thừng này để làm chi? “Tôi muốn mua dây để đu xà mà hông có gì! Cậu về ngay đi” Ơ sao lạ thế nhỡ??? “Bà có nhớ tui? Bây giờ tui sẽ đi”
Này cụ con xin con xin cụ hãy nghĩ lại đi “Anh để tui đi, tu đi không cần phải giúp gì! Số đã bất hạnh vợ hiền đã mất sớm, con cái ham chơi nên gánh nặng lên tôi”
“Cụ bình tâm nha, có những việc giải quyết được thôi, riêng cái dây kia con mang về bà con lấy rồi, cụ mà ra đi chắc cụ bà rất buồn, cụ bà sẽ vui nếu cụ ông sống vui
“À tiện đây con có chút quà nhỏ muốn động viên” “Cậu cứu thân tôi, xong bây giờ lại còn biếu tiền” “Cháu biếu cứ nhận, chỉ cần cụ sống tốt, Cháu phải đi đây” – “Tui rất là mang ơn”
“Alo, Cô có phải là Lý Mộng Rung, nào xuống lấy hàng tôi khỏi chờ” “Từ từ chờ mình 15 phút” – “Đơn cô 4 cốc 200 nghìn nha – tút tun tút tụt … Sao lại vội dập máy vội, cô ơi cô ơi?” “Hãy cố chờ nha, có hơn nghìn giây nữa sắp xong rùi”
“Alo cô Mộng Rung em đã chờ xong 20 phút cô ơi?!!!” “Nhưng tôi đây đang bận, hãy cố thêm tầm 2 tiếng nữa” “Ấy! ấy tắt rồi à? Sao số tôi khổ ghê ta? Cầu trời chị đừng bùng em nhá!!!”
Than thở: Sao hôm nay mình đen đủi vậy trời!? Mọi người biết không? Nghề shipper vất vả lắm khó khăn Ngày nắng chưa kể ngày mưa vẫn từng cây số mang yêu thương đến cho mọi người Mỗi đơn hàng chỉ được hơn chụ nghìn thôi, vậy mà .. thôi đành cố uống hết vậy Bom đơn thế này làm sao em sống nỗi!
Mọi người đang xem hãy thương tình nghề ship bọn tôi Đen quá đi thôi vì bom hàng trà sữa nữa rồi Mọi người zô đê, uống phát là sướng đời “Này anh ship ngay ra Đồi Lau giúp tôi”
Cảm tạ Mai Khôi tôi ra liền bạn hãy đợi tôi Trà sữa trân châu mai cho thân mình được cứu nữa rồi “Alo anh à, địa chỉ trong tin nhắn, anh ship qua đây, em lấy liền cho anh”
Bạn là Mai Khôi – “Em đây à” – mình ship hàng đây 3 cốc siêu to nên đơn hàng một trăm rưỡi này “Tiền của anh đây” – tôi rất cảm ơn bạn, bạn cứu giúp tôi – “Anh là người cứu Khôi”
“Chuyện là năm xưa trong không gian này ở giữa Đồi Lau Em cũng đang đi, tay em cầm trà sữa này, bốn đứa xăm trổ, lại gần em sàm sỡ, anh Ship xông ra, đấm vỡ cả alo”
À! Là cô ư, cô nói thì mình mới nhận ra “Anh cứu thân em, anh chính là ân nhân đấy ạ, định cảm ơn anh nhưng biết làm thế nào? Thật may mắn thay nay gặp anh ở đây”
Vậy thì duyên ghê hôm nay cô lại vừa giúp được tôi Nên tối hôm nay Mai Khôi không bận thì cho Tuấn mời “Vâng em không bận” – mình cùng đi ăn tối Nếu vẫn cô đơn, cho Tuấn làm quen Khôi.
* Thông điệp nhỏ bé: Hạnh phúc là sự cho đi
== DẠO NHẠC ==
Ôi bao nhiêu năm rồi vẫn mang danh là anh shipper Giao đi những món đồ khách “bo” là vui lắm cơ Mưa giông! Không sao chỉ cần không “bom” đơn thôi Không quan tâm, tôi đi muôn nơi chẳng muốn nghỉ ngơi thích như vậy thôi, bởi yêu quá rồi
Hai thanh niên đại ka em giao đồ đây, anh lấy giúp em nha “OK! đưa đây nào kiếm với dao đủ hàng chưa đấy” Bác lấy giết lợn à? – “Không! Tao đi chém nhau thôi, để đòi nợ thằng Mạnh Mù Côi”
Dạ việc của anh, anh làm gì thì cứ tự nhiên Em ship đơn thôi, em mong rằng anh sẽ trả tiền “Này tiền Cu đây” – em không cần cái này “Thì đi với tao xong việc sẽ có ngay!”
Dạ giờ đi đâu – “tao với mày đi chém cùng nhau, nếu thắng bên kia anh đưa cho mày tiền ship hàng” Thế nếu thua ạ? – “Thì mày sẽ mất tất, mất phí đơn luôn xong mất mạng em nha”
“Có cụ Tuấn Kiệt ở đây” – “Tôi đây” – “con đưa cái này” “Chờ cả mấy hôm nay, tiền bạc nhiêu đây” “Dạ của cụ là một trăm đấy”
À mà cụ mua cái dây thừng này để làm chi? “Tôi muốn mua dây để đu xà mà hông có gì! Cậu về ngay đi” Ơ sao lạ thế nhỡ??? “Bà có nhớ tui? Bây giờ tui sẽ đi”
Này cụ con xin con xin cụ hãy nghĩ lại đi “Anh để tui đi, tu đi không cần phải giúp gì! Số đã bất hạnh vợ hiền đã mất sớm, con cái ham chơi nên gánh nặng lên tôi”
“Cụ bình tâm nha, có những việc giải quyết được thôi, riêng cái dây kia con mang về bà con lấy rồi, cụ mà ra đi chắc cụ bà rất buồn, cụ bà sẽ vui nếu cụ ông sống vui
“À tiện đây con có chút quà nhỏ muốn động viên” “Cậu cứu thân tôi, xong bây giờ lại còn biếu tiền” “Cháu biếu cứ nhận, chỉ cần cụ sống tốt, Cháu phải đi đây” – “Tui rất là mang ơn”
“Alo, Cô có phải là Lý Mộng Rung, nào xuống lấy hàng tôi khỏi chờ” “Từ từ chờ mình 15 phút” – “Đơn cô 4 cốc 200 nghìn nha – tút tun tút tụt … Sao lại vội dập máy vội, cô ơi cô ơi?” “Hãy cố chờ nha, có hơn nghìn giây nữa sắp xong rùi”
“Alo cô Mộng Rung em đã chờ xong 20 phút cô ơi?!!!” “Nhưng tôi đây đang bận, hãy cố thêm tầm 2 tiếng nữa” “Ấy! ấy tắt rồi à? Sao số tôi khổ ghê ta? Cầu trời chị đừng bùng em nhá!!!”
Than thở: Sao hôm nay mình đen đủi vậy trời!? Mọi người biết không? Nghề shipper vất vả lắm khó khăn Ngày nắng chưa kể ngày mưa vẫn từng cây số mang yêu thương đến cho mọi người Mỗi đơn hàng chỉ được hơn chụ nghìn thôi, vậy mà .. thôi đành cố uống hết vậy Bom đơn thế này làm sao em sống nỗi!
Mọi người đang xem hãy thương tình nghề ship bọn tôi Đen quá đi thôi vì bom hàng trà sữa nữa rồi Mọi người zô đê, uống phát là sướng đời “Này anh ship ngay ra Đồi Lau giúp tôi”
Cảm tạ Mai Khôi tôi ra liền bạn hãy đợi tôi Trà sữa trân châu mai cho thân mình được cứu nữa rồi “Alo anh à, địa chỉ trong tin nhắn, anh ship qua đây, em lấy liền cho anh”
Bạn là Mai Khôi – “Em đây à” – mình ship hàng đây 3 cốc siêu to nên đơn hàng một trăm rưỡi này “Tiền của anh đây” – tôi rất cảm ơn bạn, bạn cứu giúp tôi – “Anh là người cứu Khôi”
“Chuyện là năm xưa trong không gian này ở giữa Đồi Lau Em cũng đang đi, tay em cầm trà sữa này, bốn đứa xăm trổ, lại gần em sàm sỡ, anh Ship xông ra, đấm vỡ cả alo”
À! Là cô ư, cô nói thì mình mới nhận ra “Anh cứu thân em, anh chính là ân nhân đấy ạ, định cảm ơn anh nhưng biết làm thế nào? Thật may mắn thay nay gặp anh ở đây”
Vậy thì duyên ghê hôm nay cô lại vừa giúp được tôi Nên tối hôm nay Mai Khôi không bận thì cho Tuấn mời “Vâng em không bận” – mình cùng đi ăn tối Nếu vẫn cô đơn, cho Tuấn làm quen Khôi.
* Thông điệp nhỏ bé: Hạnh phúc là sự cho đi
== HẾT BÀI ==
Ôi bao nhiêu năm rồi vẫn mang danh là anh shipper
Giao đi những món đồ khách “bo” là vui lắm cơ
Mưa giông! Không sao chỉ cần không “bom” đơn thôi
Không quan tâm, tôi đi muôn nơi chẳng muốn nghỉ ngơi
thích như vậy thôi, bởi yêu quá rồi
Hai thanh niên đại ka em giao đồ đây, anh lấy giúp em nha
“OK! đưa đây nào kiếm với dao đủ hàng chưa đấy”
Bác lấy giết lợn à? – “Không! Tao đi chém nhau thôi,
để đòi nợ thằng Mạnh Mù Côi”
Dạ việc của anh, anh làm gì thì cứ tự nhiên
Em ship đơn thôi, em mong rằng anh sẽ trả tiền
“Này tiền Cu đây” – em không cần cái này
“Thì đi với tao xong việc sẽ có ngay!”
Dạ giờ đi đâu – “tao với mày đi chém cùng nhau,
nếu thắng bên kia anh đưa cho mày tiền ship hàng”
Thế nếu thua ạ? – “Thì mày sẽ mất tất,
mất phí đơn luôn xong mất mạng em nha”
“Có cụ Tuấn Kiệt ở đây” – “Tôi đây” – “con đưa cái này”
“Chờ cả mấy hôm nay, tiền bạc nhiêu đây” “Dạ của cụ là một trăm đấy”
À mà cụ mua cái dây thừng này để làm chi?
“Tôi muốn mua dây để đu xà mà hông có gì! Cậu về ngay đi”
Ơ sao lạ thế nhỡ??? “Bà có nhớ tui? Bây giờ tui sẽ đi”
Này cụ con xin con xin cụ hãy nghĩ lại đi
“Anh để tui đi, tu đi không cần phải giúp gì!
Số đã bất hạnh vợ hiền đã mất sớm,
con cái ham chơi nên gánh nặng lên tôi”
“Cụ bình tâm nha, có những việc giải quyết được thôi,
riêng cái dây kia con mang về bà con lấy rồi,
cụ mà ra đi chắc cụ bà rất buồn, cụ bà sẽ vui nếu cụ ông sống vui
“À tiện đây con có chút quà nhỏ muốn động viên”
“Cậu cứu thân tôi, xong bây giờ lại còn biếu tiền”
“Cháu biếu cứ nhận, chỉ cần cụ sống tốt,
Cháu phải đi đây” – “Tui rất là mang ơn”
“Alo, Cô có phải là Lý Mộng Rung, nào xuống lấy hàng tôi khỏi chờ”
“Từ từ chờ mình 15 phút” – “Đơn cô 4 cốc 200 nghìn nha – tút tun tút tụt …
Sao lại vội dập máy vội, cô ơi cô ơi?”
“Hãy cố chờ nha, có hơn nghìn giây nữa sắp xong rùi”
“Alo cô Mộng Rung em đã chờ xong 20 phút cô ơi?!!!”
“Nhưng tôi đây đang bận, hãy cố thêm tầm 2 tiếng nữa”
“Ấy! ấy tắt rồi à? Sao số tôi khổ ghê ta?
Cầu trời chị đừng bùng em nhá!!!”
Than thở: Sao hôm nay mình đen đủi vậy trời!?
Mọi người biết không? Nghề shipper vất vả lắm khó khăn
Ngày nắng chưa kể ngày mưa vẫn từng cây số mang yêu thương đến cho mọi người
Mỗi đơn hàng chỉ được hơn chụ nghìn thôi, vậy mà .. thôi đành cố uống hết vậy
Bom đơn thế này làm sao em sống nỗi!
Mọi người đang xem hãy thương tình nghề ship bọn tôi
Đen quá đi thôi vì bom hàng trà sữa nữa rồi
Mọi người zô đê, uống phát là sướng đời
“Này anh ship ngay ra Đồi Lau giúp tôi”
Cảm tạ Mai Khôi tôi ra liền bạn hãy đợi tôi
Trà sữa trân châu mai cho thân mình được cứu nữa rồi
“Alo anh à, địa chỉ trong tin nhắn,
anh ship qua đây, em lấy liền cho anh”
Bạn là Mai Khôi – “Em đây à” – mình ship hàng đây
3 cốc siêu to nên đơn hàng một trăm rưỡi này
“Tiền của anh đây” – tôi rất cảm ơn bạn,
bạn cứu giúp tôi – “Anh là người cứu Khôi”
“Chuyện là năm xưa trong không gian này ở giữa Đồi Lau
Em cũng đang đi, tay em cầm trà sữa này,
bốn đứa xăm trổ, lại gần em sàm sỡ,
anh Ship xông ra, đấm vỡ cả alo”
À! Là cô ư, cô nói thì mình mới nhận ra
“Anh cứu thân em, anh chính là ân nhân đấy ạ,
định cảm ơn anh nhưng biết làm thế nào?
Thật may mắn thay nay gặp anh ở đây”
Vậy thì duyên ghê hôm nay cô lại vừa giúp được tôi
Nên tối hôm nay Mai Khôi không bận thì cho Tuấn mời
“Vâng em không bận” – mình cùng đi ăn tối
Nếu vẫn cô đơn, cho Tuấn làm quen Khôi.
* Thông điệp nhỏ bé: Hạnh phúc là sự cho đi
[G] Giao đi những món đồ khách [C] “bo” là vui lắm cơ
[F] Mưa giông! Không sao chỉ cần [G] không “bom” đơn thôi
Không quan [Em] tâm, tôi đi muôn nơi chẳng muốn nghỉ ngơi
thích như vậy thôi, bởi yêu quá [Am] rồi
Hai thanh niên đại ka em giao đồ [Dm] đây, anh lấy giúp em nha
[G] “OK! đưa đây nào kiếm với [C] dao đủ hàng chưa đấy”
[F] Bác lấy giết lợn à? – [G] “Không! Tao đi chém nhau thôi,
[Em] để đòi nợ thằng Mạnh Mù Côi”
Dạ việc của [Am] anh, anh làm gì thì cứ tự [Dm] nhiên
Em ship đơn [G] thôi, em mong rằng anh sẽ trả [C] tiền
“Này tiền Cu [F] đây” – em không cần cái [G] này
“Thì đi với [Em] tao xong việc sẽ có ngay!”
Dạ giờ đi [Am] đâu – “tao với mày đi chém cùng [Dm] nhau,
nếu thắng bên [G] kia anh đưa cho mày tiền ship [C] hàng”
Thế nếu thua [F] ạ? – “Thì mày sẽ mất [G] tất,
mất phí đơn [Em] luôn xong mất mạng em [Am] nha”
“Có cụ Tuấn [Dm] Kiệt ở đây” – “Tôi [A] đây” – “con [G] đưa cái [C] này”
“Chờ cả [F] mấy hôm nay, tiền [B7] bạc nhiêu đây”- [Em] “Dạ của cụ là một trăm đấy”
À mà cụ [Am] mua cái dây thừng này để làm [Dm] chi?
“Tôi muốn mua [G] dây để đu xà mà hông có [C] gì! Cậu về ngay [F] đi”
Ơ sao lạ thế [G] nhỡ??? - “Bà có nhớ [Em] tui? Bây giờ tui sẽ đi”
Này cụ con [Am] xin con xin cụ hãy nghĩ lại [Dm] đi
“Anh để tui [G] đi, tu đi không cần phải giúp [C] gì!
Số đã bất [F] hạnh vợ hiền đã mất [G] sớm,
con cái ham [Em] chơi nên gánh nặng lên [Em] tôi”
“Cụ bình tâm [Am] nha, có những việc giải quyết được [Dm] thôi,
riêng cái dây [G] kia con mang về bà con lấy [C] rồi,
cụ mà ra [F] đi chắc cụ bà rất [G] buồn, cụ bà sẽ [Em] vui nếu cụ ông sống vui
“À tiện đây [Am] con có chút quà nhỏ muốn động [Dm] viên”
“Cậu cứu thân [G] tôi, xong bây giờ lại còn biếu [C] tiền”
“Cháu biếu cứ [F] nhận, chỉ cần cụ sống [G] tốt,
Cháu phải đi [Em] đây” – “Tui rất là mang [Am] ơn”
[Am][Dm]-[G][C]-[F][G]-[Em]
[Am] “Alo, Cô có phải là Lý Mộng [Dm] Rung, nào xuống lấy hàng tôi khỏi [G] chờ”
“Từ từ chờ mình 15 [C] phút” – “Đơn cô 4 cốc 200 nghìn [F] nha – tút tun tút [G] tụt …
Sao lại vội dập máy [Em] vội, cô ơi cô ơi?”
“Hãy cố chờ nha, có hơn nghìn giây nữa sắp xong [Am] rùi”
“Alo cô Mộng Rung em đã chờ [Dm] xong 20 phút cô ơi?!!!”
[G] “Nhưng tôi đây đang bận, hãy cố [C] thêm tầm 2 tiếng nữa”
[F] “Ấy! ấy tắt rồi à? [G] Sao số tôi khổ ghê ta?
[Em] Cầu trời chị đừng bùng em nhá!!!”
Than thở: Sao hôm nay mình đen đủi vậy trời!?
Mọi người biết không? Nghề shipper vất vả lắm khó khăn
Ngày nắng chưa kể ngày mưa vẫn từng cây số mang yêu thương đến cho mọi người
Mỗi đơn hàng chỉ được hơn chụ nghìn thôi, vậy mà .. thôi đành cố uống hết vậy
Bom đơn thế này làm sao em sống nỗi!
Mọi người đang [Am] xem hãy thương tình nghề ship bọn [Dm] tôi
Đen quá đi [G] thôi vì bom hàng trà sữa nữa [C] rồi
Mọi người zô [F] đê, uống phát là sướng [G] đời
“Này anh ship [Em] ngay ra Đồi Lau giúp tôi”
Cảm tạ Mai [Am] Khôi tôi ra liền bạn hãy đợi [Dm] tôi
Trà sữa trân [G] châu mai cho thân mình được cứu nữa [C] rồi
“Alo anh [F] à, địa chỉ trong tin [G] nhắn,
anh ship qua [Em] đây, em lấy liền cho [Am] anh”
Bạn là Mai [Am] Khôi – “Em đây à” – mình ship hàng [Dm] đây
3 cốc siêu [G] to nên đơn hàng một trăm rưỡi [C] này
“Tiền của anh [F] đây” – tôi rất [C] cảm ơn [G] bạn,
bạn cứu giúp [E] tôi – “Anh là người cứu Khôi”
“Chuyện là năm [Am] xưa trong không gian này ở giữa Đồi [Dm] Lau
Em cũng đang [G] đi, tay em cầm trà sữa [C] này,
bốn đứa xăm [F] trổ, lại gần em sàm [G] sỡ,
anh Ship xông [Em] ra, đấm vỡ cả alo”
À! Là cô [Am] ư, cô nói thì mình mới nhận [Dm] ra
“Anh cứu thân[G] em, anh chính là ân nhân đấy [C] ạ,
định cảm ơn [F] anh nhưng biết làm thế [G] nào?
Thật may mắn [Em] thay nay gặp anh ở đây”
Vậy thì duyên [Am] ghê hôm nay cô lại vừa giúp được [Dm] tôi
Nên tối hôm [G] nay Mai Khôi không bận thì cho Tuấn [C] mời
“Vâng em không [F] bận” – mình cùng đi ăn [G] tối
Nếu vẫn cô [Em] đơn, cho Tuấn làm quen [Am] Khôi.
* Thông điệp nhỏ bé: Hạnh phúc là sự cho đi