Phật dạy nhân sinh tu đức Giải phóng sân, hận khỏi lòng Nghiệp lực bao năm vì đâu? Bám víu, đam mê khổ sầu Đường trần muôn kiếp bám vào Bồđề không thể nở hoa Dòng đời còn trôi vạn nẽo Bỉ ngạn trào dâng khó qua
Hồng trần một khi vương vấn Chấp vướng nhân, ngã, khổ sầu Hỏi rằng lang thang vì đâu Đắm đuối không thể quay đầu? Mộng tình tan theo gió thổi Đời người như gió bèo trôi Đời ta, từ nay không lụy sầu!
Vì đời, ta gieo tuệ giác Phấn tấn nên chẳng lơ là Ngày ngày tỉnh thức từng giây Chính giác tâm không tán loạn Hàng ngày tu thanh thoát thiền Thở vào, không chấp đã qua Thở ra, chẳng lo chưa tới Giờ đây, chẳng nuối tiếc chi
Hài hòa gieo nhân phúc đức Tha thứ, tâm buông hết hận Rộng lượng, nơi nơi bình an Chấp pháp, bao người khó chừa Chấp ngã không thể hết sầu. Ngày ngày, quán chiếu tự tâm Đời ta, từ nay không lụy sầu!
== DẠO NHẠC ==
Phật dạy nhân sinh tu đức Giải phóng sân, hận khỏi lòng Nghiệp lực bao năm vì đâu? Bám víu, đam mê khổ sầu Đường trần muôn kiếp bám vào Bồđề không thể nở hoa Dòng đời còn trôi vạn nẽo Bỉ ngạn trào dâng khó qua
Hồng trần một khi vương vấn Chấp vướng nhân, ngã, khổ sầu Hỏi rằng lang thang vì đâu Đắm đuối không thể quay đầu? Mộng tình tan theo gió thổi Đời người như gió bèo trôi Đời ta, từ nay không lụy sầu!
Vì đời, ta gieo tuệ giác Phấn tấn nên chẳng lơ là Ngày ngày tỉnh thức từng giây Chính giác tâm không tán loạn Hàng ngày tu thanh thoát thiền Thở vào, không chấp đã qua Thở ra, chẳng lo chưa tới Giờ đây, chẳng nuối tiếc chi
Hài hòa gieo nhân phúc đức Tha thứ, tâm buông hết hận Rộng lượng, nơi nơi bình an Chấp pháp, bao người khó chừa Chấp ngã không thể hết sầu. Ngày ngày, quán chiếu tự tâm Đời ta, từ nay không lụy sầu!
== HẾT BÀI ==
1. Phật dạy nhân sinh tu đức
Giải phóng sân, hận khỏi lòng
Nghiệp lực bao năm vì đâu?
Bám víu, đam mê khổ sầu
Đường trần muôn kiếp bám vào
Bồđề không thể nở hoa
Dòng đời còn trôi vạn nẽo
Bỉ ngạn trào dâng khó qua
Hồng trần một khi vương vấn
Chấp vướng nhân, ngã, khổ sầu
Hỏi rằng lang thang vì đâu
Đắm đuối không thể quay đầu?
Mộng tình tan theo gió thổi
Đời người như gió bèo trôi
Đời ta, từ nay không lụy sầu!
2. Vì đời, ta gieo tuệ giác
Phấn tấn nên chẳng lơ là
Ngày ngày tỉnh thức từng giây
Chính giác tâm không tán loạn
Hàng ngày tu thanh thoát thiền
Thở vào, không chấp đã qua
Thở ra, chẳng lo chưa tới
Giờ đây, chẳng nuối tiếc chi
Hài hòa gieo nhân phúc đức
Tha thứ, tâm buông hết hận
Rộng lượng, nơi nơi bình an
Chấp pháp, bao người khó chừa
Chấp ngã không thể hết sầu.
Ngày ngày, quán chiếu tự tâm
Đời ta, từ nay không lụy sầu!
Giải phóng sân, hận khỏi [C] lòng
Nghiệp lực bao năm vì [Am] đâu?
Bám víu, đam mê khổ [Dm] sầu
Đường trần muôn kiếp bám [Bb] vào
Bồ-đề không thể nở [C] hoa
Dòng đời còn trôi vạn [F] nẽo
Bỉ ngạn trào dâng khó [A] qua
Hồng trần một khi vương [Bb] vấn
Chấp vướng nhân, ngã, khổ [C] sầu
Hỏi rằng lang thang vì [Am] đâu
Đắm đuối không thể quay [Dm] đầu?
Mộng tình tan theo gió [Bb] thổi
Đời người như gió bèo [C] trôi
Đời ta, từ nay không [Dm] lụy sầu!
2. Vì đời, ta gieo tuệ [Bb] giác
Phấn tấn nên chẳng lơ [C] là
Ngày ngày tỉnh thức từng [Am] giây
Chính giác tâm không tán [Dm] loạn
Hàng ngày tu thanh thoát [Bb] thiền
Thở vào, không chấp đã [C] qua
Thở ra, chẳng lo chưa [F] tới
Giờ đây, chẳng nuối tiếc [A] chi
Hài hòa gieo nhân phúc [Bb] đức
Tha thứ, tâm buông hết [C] hận
Rộng lượng, nơi nơi bình [Am] an
Chấp pháp, bao người khó [Dm] chừa
Chấp ngã không thể hết [Bb] sầu.
Ngày ngày, quán chiếu tự [C] tâm
Đời ta, từ nay không [Dm] lụy sầu!