Đồng tiền làm người ta mù quáng Chẳng biết đâu, đúng hay là sai Bạc vàng tựa một viên thuốc tiên Giúp cho ta xua đi ưu phiền
Còn tiền là còn câu đệ huynh Lúc điêu linh anh em chẳng nhìn Nhiều tiền họ hàng đông khắp nơi Chẳng còn ai chơi khi ta khố rách hết thời
Kẻ cao sang, ngăn sông núi chia thì ai cũng muốn tìm tới Nghèo ở nơi phố hoa nhưng chẳng ai nhìn ra
[ĐK: ] Câu yêu thương sao mông lung, cũng vì tiền mà thủy chung Khi ta đang sa hoa bao tương phùng kéo đến Vạn người gọi tên, trăm người quí mến, câu yêu, câu thương sao vững bền
Bao thâm giao như hư không, cuộc đời này thật bất công Đúng bao nhiêu cũng sai, chỉ vì mình khổ đói Mình đừng vội trách ai, trách ta nghèo thôi
== DẠO NHẠC ==
Đồng tiền làm người ta mù quáng Chẳng biết đâu, đúng hay là sai Bạc vàng tựa một viên thuốc tiên Giúp cho ta xua đi ưu phiền
Còn tiền là còn câu đệ huynh Lúc điêu linh anh em chẳng nhìn Nhiều tiền họ hàng đông khắp nơi Chẳng còn ai chơi khi ta khố rách hết thời
Kẻ cao sang, ngăn sông núi chia thì ai cũng muốn tìm tới Nghèo ở nơi phố hoa nhưng chẳng ai nhìn ra
[ĐK: ] Câu yêu thương sao mông lung, cũng vì tiền mà thủy chung Khi ta đang sa hoa bao tương phùng kéo đến Vạn người gọi tên, trăm người quí mến, câu yêu, câu thương sao vững bền
Bao thâm giao như hư không, cuộc đời này thật bất công Đúng bao nhiêu cũng sai, chỉ vì mình khổ đói Mình đừng vội trách ai, trách ta nghèo thôi
== HẾT BÀI ==
1. Đồng tiền làm người ta mù quáng
Chẳng biết đâu, đúng hay là sai
Bạc vàng tựa một viên thuốc tiên
Giúp cho ta xua đi ưu phiền
2. Còn tiền là còn câu đệ huynh
Lúc điêu linh anh em chẳng nhìn
Nhiều tiền họ hàng đông khắp nơi
Chẳng còn ai chơi khi ta khố rách hết thời
Kẻ cao sang, ngăn sông núi chia thì ai cũng muốn tìm tới
Nghèo ở nơi phố hoa nhưng chẳng ai nhìn ra
[ĐK: ] Câu yêu thương sao mông lung, cũng vì tiền mà thủy chung
Khi ta đang sa hoa bao tương phùng kéo đến
Vạn người gọi tên, trăm người quí mến, câu yêu, câu thương sao vững bền
Bao thâm giao như hư không, cuộc đời này thật bất công
Đúng bao nhiêu cũng sai, chỉ vì mình khổ đói
Mình đừng vội trách ai, trách ta nghèo thôi
[Em][Bm]-[A][Em]-[A][D]-[Em][Em]
[Em][Bm]-[A][Em]-[A][D]-[Em][Em]
1. [Em] Đồng tiền làm người ta mù quáng
Chẳng biết [D] đâu, đúng hay là [Em] sai
[Em] Bạc vàng tựa một viên thuốc tiên
Giúp cho [D] ta xua đi [Em] ưu phiền
2. [Em] Còn tiền là còn câu đệ huynh
Lúc điêu [D] linh anh em [Em] chẳng nhìn
[Em] Nhiều tiền họ hàng đông khắp nơi
Chẳng còn [D] ai chơi khi ta khố rách hết [Em] thời
Kẻ cao [G] sang, ngăn [Am] sông núi chia thì [D] ai cũng muốn tìm [Em] tới
Nghèo ở [C] nơi phố hoa [Bm] nhưng chẳng ai nhìn [Em] ra
[ĐK: ] [Em] Câu yêu thương sao mông lung, [D] cũng vì tiền mà thủy chung
[Am] Khi ta đang sa hoa bao tương [Em] phùng kéo đến
[C] Vạn người gọi [D] tên, trăm người quí [G] mến, câu yêu, câu thương sao vững [B7] bền
[Em] Bao thâm giao như hư không, [D] cuộc đời này thật bất công
[Bm] Đúng bao nhiêu cũng sai, chỉ vì [Em] mình khổ đói
[C] Mình đừng vội [D] trách ai, trách ta [Em] nghèo thôi