Ta vẫn gọi ngày xưa Một thời đi xa quá Nơi tình yêu ở lại Giữa phố núi sương mù.
Thời gian trôi vội vã Giữa bao cuộc chia ly Nhớ lại tuổi thơ ngây Ngỡ ngàng hoa bất tử.
Như vạc nắng chiều loang Hoa âm thầm nở rộ Theo thời gian bất tận Hoa nở hoài trong ta.
Chẳng biết gọi từ đâu Tên loài hoa bất tử Cho ta tự ru mình Rằng tình yêu vĩnh cửu.
Dù thời gian rũ bóng Cũng không làm phôi phai Cứ nở hoài trong ta Một loài hoa bất tử.
== DẠO NHẠC ==
Ta vẫn gọi ngày xưa Một thời đi xa quá Nơi tình yêu ở lại Giữa phố núi sương mù.
Thời gian trôi vội vã Giữa bao cuộc chia ly Nhớ lại tuổi thơ ngây Ngỡ ngàng hoa bất tử.
Như vạc nắng chiều loang Hoa âm thầm nở rộ Theo thời gian bất tận Hoa nở hoài trong ta.
Chẳng biết gọi từ đâu Tên loài hoa bất tử Cho ta tự ru mình Rằng tình yêu vĩnh cửu.
Dù thời gian rũ bóng Cũng không làm phôi phai Cứ nở hoài trong ta Một loài hoa bất tử.
== HẾT BÀI ==
Ta vẫn gọi ngày xưa
Một thời đi xa quá
Nơi tình yêu ở lại
Giữa phố núi sương mù.
Thời gian trôi vội vã
Giữa bao cuộc chia ly
Nhớ lại tuổi thơ ngây
Ngỡ ngàng hoa bất tử.
Như vạc nắng chiều loang
Hoa âm thầm nở rộ
Theo thời gian bất tận
Hoa nở hoài trong ta.
Chẳng biết gọi từ đâu
Tên loài hoa bất tử
Cho ta tự ru mình
Rằng tình yêu vĩnh cửu.
Dù thời gian rũ bóng
Cũng không làm phôi phai
Cứ nở hoài trong ta
Một loài hoa bất tử.
Trong [C] gió rét đêm [Dm] đông
Có một tình [E7] yêu sâu [G] nặng
Đã sưởi [C] ấm trái tim [Am] em.
Vi [C] vu tiếng gió [E7] buồn
Du [G] dương tiếng [F] đàn
Dịu [G] êm tiếng anh yêu [E7] thương.
Rặng [Am] liễu buồn mong làn [G] gió đông [Dm] về
Mặt hồ bình [G] yên mong chiếc lá vàng [C] rơi
Lòng em dậy [Am] sóng khi anh [G] đã xa [Dm] rời
Khi dòng máu [G] nóng đã ngừng [E7] chảy trong [Am] anh.
Có một loài [Am] hoa tỏa ngát hương của [Dm] trời
Có một hồn [G] hoa mang tình anh tuyệt [C] vời
Để giấc mơ [G] em có anh vỗ [E7] về
Xoa [C] dịu bao [Dm] nỗi thương [Am] đau.