Muốn về ngủ bên chân núi Muốn làm một đoá lan rừng Chơi vơi giữa trời sương khói Mà thôi ngơ ngác rưng rưng
Muốn về giữa chơ vơ đá Lặng im suốt kỷ nguyên buồn Sống vùi không tôi biết khó Nhưng rồi sẽ đẹp như nhiên
Tôi giờ không còn nỗi buồn Chỉ muốn tuyệt tình nhân gian Muốn mình thiên thu im tiếng Lung linh ảo diệu cánh chuồn
Tôi giờ không còn nỗi buồn Và không niềm vui tận tuyệt Chỉ muốn mình là sương tuyết Nắng lên, tan biến không vương
== DẠO NHẠC ==
Muốn về ngủ bên chân núi Muốn làm một đoá lan rừng Chơi vơi giữa trời sương khói Mà thôi ngơ ngác rưng rưng
Muốn về giữa chơ vơ đá Lặng im suốt kỷ nguyên buồn Sống vùi không tôi biết khó Nhưng rồi sẽ đẹp như nhiên
Tôi giờ không còn nỗi buồn Chỉ muốn tuyệt tình nhân gian Muốn mình thiên thu im tiếng Lung linh ảo diệu cánh chuồn
Tôi giờ không còn nỗi buồn Và không niềm vui tận tuyệt Chỉ muốn mình là sương tuyết Nắng lên, tan biến không vương
== HẾT BÀI ==
Muốn về ngủ bên chân núi
Muốn làm một đoá lan rừng
Chơi vơi giữa trời sương khói
Mà thôi ngơ ngác rưng rưng
Muốn về giữa chơ vơ đá
Lặng im suốt kỷ nguyên buồn
Sống vùi không tôi biết khó
Nhưng rồi sẽ đẹp như nhiên
Tôi giờ không còn nỗi buồn
Chỉ muốn tuyệt tình nhân gian
Muốn mình thiên thu im tiếng
Lung linh ảo diệu cánh chuồn
Tôi giờ không còn nỗi buồn
Và không niềm vui tận tuyệt
Chỉ muốn mình là sương tuyết
Nắng lên, tan biến không vương
Muốn làm một đoá lan [Ebdim] rừng
Chơi [Ab] vơi giữa trời sương [Ebdim] khói
Mà thôi [Ab7] ngơ ngác rưng [C#m] rưng
Muốn [C#m] về giữa chơ vơ [F#m] đá
Lặng im [B] suốt kỷ nguyên [E] buồn
Sống [A] vùi không tôi - biết [Ebdim] khó
Nhưng [Ab7] rồi sẽ đẹp như [C#m] nhiên
Tôi [C#m] giờ không còn nỗi [C#] buồn
Chỉ muốn tuyệt tình nhân [Ab] gian
Muốn mình thiên thu im [Ab] tiếng
Lung linh ảo diệu cánh [C#] chuồn
Tôi [C#] giờ không còn nỗi buồn
Và không niềm vui tận [Ab] tuyệt
Chỉ muốn mình là sương [Ab] tuyết
Nắng lên, tan biến không [C#] vương