Người về, một mùa thu gió heo may Về đâu có nhớ chăng những vì sao long lanh Đưa tiễn người một đêm không trăng Nói sao nên lời lòng buồn như chiều rơi Như trong đêm khuya những buớc chân qua thềm Gợi niềm thương nhớ vô vàn.
Người về, đường đi kết gió trăng sao Người đi có biết chăng trong chiều nay bơ vơ Nghe lá thu vàng rơi bâng khuâng Bước chân ai về chừng thời gian ngừng trôi Như quên đêm khuya để gió sương thêu thùa Thầm làm ướt áo vai gầy
[ĐK: ] Người về chiều mưa hay nắng Sao để khói lam chiều như se chùng màu không gian Người về giòng sông thương nhớ Để bến vắng con đò buồn mong người người hay chăng? Người là vì sao nhỏ bé Ta mãi ước cho lòng là một bầu trời xanh xanh Người về lòng ta thương nhớ Ta khẽ hỏi đưa người về hay thầm người đưa ta.
Người về người về đâu nhớ ta chăng Người ơi mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng Như áng mây chiều lang trong sương Bước đi âm thầm lòng buồn như thời gian Nghe chăng thu ơi để lá rơi chi hoài Gợi niềm thương nhớ ai nhiều.
Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi hoa trinh nữ Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng cúc vàng tươi Hoa không bán hương thơm như nàng dạ lý trong vườn Nhưng hoa trinh nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta.
Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn hoàng cung Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng Trên ngôi cao chín tầng hoàng hậu đẹp hơn ánh sao.
[ĐK: ] Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền Loài hoa không hương không sắc màu nhưng loài hoa biết khép lá ngây thơ Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa Không ngọc ngà kiệu hoa không nệm gấm không cung son Tôi chỉ là người lính xa nhà thấy hoa nhớ người yêu rất xa.
Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say Ngỡ đôi mi gầy khép đêm trăng đầy cài then cung ái Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một quân vương Quân vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành trinh nữ thôi.
== DẠO NHẠC ==
Người về, một mùa thu gió heo may Về đâu có nhớ chăng những vì sao long lanh Đưa tiễn người một đêm không trăng Nói sao nên lời lòng buồn như chiều rơi Như trong đêm khuya những buớc chân qua thềm Gợi niềm thương nhớ vô vàn.
Người về, đường đi kết gió trăng sao Người đi có biết chăng trong chiều nay bơ vơ Nghe lá thu vàng rơi bâng khuâng Bước chân ai về chừng thời gian ngừng trôi Như quên đêm khuya để gió sương thêu thùa Thầm làm ướt áo vai gầy
[ĐK: ] Người về chiều mưa hay nắng Sao để khói lam chiều như se chùng màu không gian Người về giòng sông thương nhớ Để bến vắng con đò buồn mong người người hay chăng? Người là vì sao nhỏ bé Ta mãi ước cho lòng là một bầu trời xanh xanh Người về lòng ta thương nhớ Ta khẽ hỏi đưa người về hay thầm người đưa ta.
Người về người về đâu nhớ ta chăng Người ơi mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng Như áng mây chiều lang trong sương Bước đi âm thầm lòng buồn như thời gian Nghe chăng thu ơi để lá rơi chi hoài Gợi niềm thương nhớ ai nhiều.
Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi hoa trinh nữ Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng cúc vàng tươi Hoa không bán hương thơm như nàng dạ lý trong vườn Nhưng hoa trinh nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta.
Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn hoàng cung Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng Trên ngôi cao chín tầng hoàng hậu đẹp hơn ánh sao.
[ĐK: ] Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền Loài hoa không hương không sắc màu nhưng loài hoa biết khép lá ngây thơ Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa Không ngọc ngà kiệu hoa không nệm gấm không cung son Tôi chỉ là người lính xa nhà thấy hoa nhớ người yêu rất xa.
Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say Ngỡ đôi mi gầy khép đêm trăng đầy cài then cung ái Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một quân vương Quân vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành trinh nữ thôi.
== HẾT BÀI ==
1. Người về, một mùa thu gió heo may
Về đâu có nhớ chăng những vì sao long lanh
Đưa tiễn người một đêm không trăng
Nói sao nên lời lòng buồn như chiều rơi
Như trong đêm khuya những buớc chân qua thềm
Gợi niềm thương nhớ vô vàn.
2. Người về, đường đi kết gió trăng sao
Người đi có biết chăng trong chiều nay bơ vơ
Nghe lá thu vàng rơi bâng khuâng
Bước chân ai về chừng thời gian ngừng trôi
Như quên đêm khuya để gió sương thêu thùa
Thầm làm ướt áo vai gầy
[ĐK: ] Người về chiều mưa hay nắng
Sao để khói lam chiều như se chùng màu không gian
Người về giòng sông thương nhớ
Để bến vắng con đò buồn mong người người hay chăng?
Người là vì sao nhỏ bé
Ta mãi ước cho lòng là một bầu trời xanh xanh
Người về lòng ta thương nhớ
Ta khẽ hỏi đưa người về hay thầm người đưa ta.
3. Người về người về đâu nhớ ta chăng
Người ơi mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng
Như áng mây chiều lang trong sương
Bước đi âm thầm lòng buồn như thời gian
Nghe chăng thu ơi để lá rơi chi hoài
Gợi niềm thương nhớ ai nhiều.
1. Qua một rừng hoang gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai
Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi hoa trinh nữ
Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa
Hoa đâu dám khoe màu cùng một nàng cúc vàng tươi
Hoa không bán hương thơm như nàng dạ lý trong vườn
Nhưng hoa trinh nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta.
2. Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể đêm mưa
Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng dẹp quân xâm lấn
Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân
Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn hoàng cung
Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng
Trên ngôi cao chín tầng hoàng hậu đẹp hơn ánh sao.
[ĐK: ]
Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường
Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền
Loài hoa không hương không sắc màu nhưng loài hoa biết khép lá ngây thơ
Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa
Không ngọc ngà kiệu hoa không nệm gấm không cung son
Tôi chỉ là người lính xa nhà thấy hoa nhớ người yêu rất xa.
3. Nâng nhẹ một cây lá xếp trong tay lá ngủ thật mê say
Ngỡ đôi mi gầy khép đêm trăng đầy cài then cung ái
Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một quân vương
Quân vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương
Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành trinh nữ thôi.
Về [G] đâu [F#m] có nhớ chăng những vì [Em] sao long lanh [G]
Đưa tiễn người một [F#m] đêm không trăng [Bm7]
Nói sao nên [A] lời lòng buồn như chiều [D] rơi
Như trong đêm [F#m] khuya những buớc chân qua [A] thềm
Gợi niềm thương nhớ vô [D] vàn.
2. Người [D] về, đường đi kết gió trăng [F#m] sao
Người [G] đi [F#m] có biết chăng trong chiều [Em] nay bơ vơ [G]
Nghe lá thu vàng [F#m] rơi bâng khuâng [Bm7]
Bước chân ai [A] về chừng thời gian ngừng [D] trôi
Như quên đêm [F#m] khuya để gió sương thêu [A] thùa
Thầm làm ướt áo vai [D] gầy [G] [D7]
[ĐK: ] Người về chiều mưa hay [G] nắng
Sao để khói lam [D] chiều như se chùng màu không [F#m] gian [Bm]
Người về giòng sông thương [Em] nhớ
Để bến vắng con [A] đò buồn mong người người hay [C] chăng? [D]
Người là vì sao nhỏ [G] bé
Ta mãi ước cho [D] lòng là một bầu trời xanh [F#m] xanh [Bm7]
Người về lòng ta thương [Em] nhớ
Ta khẽ hỏi đưa [A] người về hay thầm người đưa [D] ta.
3. Người [D] về người về đâu nhớ ta [F#m] chăng
Người [G] ơi [F#m] mỗi lá thu rơi làm [Em] ta bâng khuâng [G]
Như áng mây chiều [F#m] lang trong sương [Bm7]
Bước đi âm [A] thầm lòng buồn như thời [D] gian
Nghe chăng thu [F#m] ơi để lá rơi chi [A] hoài
Gợi niềm thương nhớ ai [D] nhiều.
[D] - [Bm] - [Em] - [D] - [G] - [D] - [Em] - [D]
1. Qua một rừng [D] hoang gió núi theo [Em] sang giũ bụi [A] đường trên [D] vai
Hái cây hoa [Bm] dại lẻ loi bên [A] đường gọi hoa trinh [D] nữ [G]
Hoa trinh nữ không [Em] mặn mà bằng [A] nàng hồng kiêu [D] sa
Hoa đâu dám khoe [Bm] màu cùng một nàng cúc vàng [Em] tươi
Hoa không bán hương [E7] thơm như nàng dạ lý trong [A] vườn
Nhưng hoa trinh nữ đẹp tựa chuyện [E7] tình hai chúng [A] ta.
2. Xưa thật là [D] xưa nhớ mấy cho [Em] vừa nhớ mẹ [A] kể đêm [D] mưa
Có ông vua [Bm] trẻ xuất binh qua [A] rừng dẹp quân xâm [D] lấn [G]
Khi vua kéo quân [Em] về tình cờ [A] gặp một giai [D] nhân
Vua xao xuyến tâm [Bm] hồn vời nàng về chốn hoàng [Em] cung
Truyền cho khắp nhân [E7] gian đem lụa là đến cho [A] nàng
Trên ngôi cao chín tầng hoàng hậu [G] đẹp hơn ánh [D] sao.
[ĐK: ]
Tôi không phải là [F#m] vua nên mộng ước thật bình [Bm] thường
Như [Em] yêu một loài hoa trên vùng [A] đá sỏi buồn [D] phiền
Loài hoa không [Bm] hương không sắc màu nhưng loài hoa biết khép lá ngây [Em] thơ
Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa [D] hoa
Không ngọc ngà kiệu [Bm] hoa không nệm gấm không cung [G] son
Tôi chỉ là [Bm] người lính xa [A] nhà [Em] thấy hoa nhớ [A] người yêu rất [D] xa. [G] [D]
3. Nâng nhẹ một [D] cây lá xếp trong [Em] tay lá ngủ [A] thật mê [D] say
Ngỡ đôi mi [Bm] gầy khép đêm trăng [A] đầy cài then cung [D] ái [G]
Tôi nghe thoáng qua [Em] hồn mình vừa [A] thành một quân [D] vương
Quân vương giữa hoa [Bm] rừng lòng bàng hoàng nhớ người [Em] thương
Và mong ước mai [E7] sau khi tan giặc nước vua [A] về
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một [G] cành trinh nữ [D] thôi.