Hỡi miền Trung ơi mưa cứ rơi xối xả trắng trời Lòng mẹ tái tê, khi đất quê nước lũ tràn về Bao đớn đau, mất mát não nề Miền Trung ơi! Nhìn làng quê, buồn thương đến thế.
Hỡi miền Trung ơi bão chưa tan, nước lũ đã về Còn gì nữa đâu khi nước cao hơn cả đỉnh đầu Nơi mái xiêu, mẹ chỉ biết thỉnh cầu Xin trời cao, thương cho người, ở nơi khốn khó.
[ĐK: ] Ơi miền Trung, gánh hai đầu đất nước Đây miền quê, nắng nóng thì cháy da Đây miền quê, oằn mình bao giông bão Miền Trung ơi! miền quê thương yêu.
Hỡi miền Trung ơi Cả Việt Nam đang chung một lời thề Thề cùng nhau vì miền quê yêu dấu Cùng sẻ chia vì miền Trung thương yêu.
* Thề cùng nhau vì miền quê yêu dấu Cùng sẻ chia để miền Trung vươn lên.
== DẠO NHẠC ==
Hỡi miền Trung ơi mưa cứ rơi xối xả trắng trời Lòng mẹ tái tê, khi đất quê nước lũ tràn về Bao đớn đau, mất mát não nề Miền Trung ơi! Nhìn làng quê, buồn thương đến thế.
Hỡi miền Trung ơi bão chưa tan, nước lũ đã về Còn gì nữa đâu khi nước cao hơn cả đỉnh đầu Nơi mái xiêu, mẹ chỉ biết thỉnh cầu Xin trời cao, thương cho người, ở nơi khốn khó.
[ĐK: ] Ơi miền Trung, gánh hai đầu đất nước Đây miền quê, nắng nóng thì cháy da Đây miền quê, oằn mình bao giông bão Miền Trung ơi! miền quê thương yêu.
Hỡi miền Trung ơi Cả Việt Nam đang chung một lời thề Thề cùng nhau vì miền quê yêu dấu Cùng sẻ chia vì miền Trung thương yêu.
* Thề cùng nhau vì miền quê yêu dấu Cùng sẻ chia để miền Trung vươn lên.
== HẾT BÀI ==
Tôi bước chân đi xa miền Trung thật rồi
Xa người em gái tuổi mới chớm xuân thì
Lòng còn nặng vương tình vẫn chưa thành lời
Nay tôi xa người sao nghẹn đắng bờ môi
Chia tay bên trời lệ buồn đưa tiễn tôi
Xin gởi nơi đây bao lời yêu nồng nàn
Bao lời thầm kín còn vương chút dịu dàng
Một miền quê hương đồng lúa xanh ngời ngời
Yêu thương con người lam lũ vì tình quê
Biết mai sau này tôi còn nhớ trở về
Chiều buồn vương chút nắng tiễn chân tôi xa người
Bồi hồi trong khóe mắt biết nói sao nên lời
Kỷ niệm tôi ghi nhớ mãi dẫu xa cách người
Nghẹn ngào rưng rưng nước mắt mãi nhớ về cố hương
Chiều dần buông khắp lối cách xa nhau thật rồi
Bầu trời đêm dẫn lối bước chân tôi xa rời
Một miền quê bao nắng gió, thương nhớ vời vợi
Dù rằng ta ngăn cách lối vẫn nhớ người mãi thôi
Miền...Trung...ơi.
Lòng mẹ tái [Bb] tê, khi đất [C] quê nước lũ tràn [F] về
Bao đớn [G] đau, mất mát não [F] nề
Miền Trung [Dm] ơi! Nhìn làng [Bb] quê, buồn thương đến [A7] thế.
2. Hỡi miền Trung [Dm] ơi bão chưa [A7] tan, nước lũ đã [Dm] về
Còn gì nữa [Bb] đâu khi nước [C] cao hơn cả đỉnh [F] đầu
Nơi mái [G] xiêu, mẹ chỉ biết thỉnh [F] cầu
Xin trời [Dm] cao, thương cho [Bb] người, ở nơi khốn [A7] khó.
[ĐK: ]
Ơi miền [C] Trung, gánh hai đầu đất [Dm] nước
Đây miền [C] quê, nắng nóng thì cháy [F] da
Đây miền [G] quê, oằn mình bao giông [C] bão
Miền Trung [A7] ơi! miền quê thương [Dm] yêu.
Hỡi miền Trung [G] ơi
Cả Việt [F] Nam đang chung một lời [Dm] thề
Thề cùng [G] nhau vì miền quê yêu [C] dấu
Cùng sẻ [A7] chia vì miền Trung thương [Dm] yêu.
* Thề cùng [G] nhau vì miền quê yêu [C] dấu
Cùng sẻ [A7] chia để miền Trung vươn [Dm] lên.