Có những chiều khi nắng vàng tắt Tôi thường đứng ngắm về chân trời Nhớ thương một hình bóng chìm khuất Theo dòng dĩ vãng về xa vời.
Nhớ mối tình tha thiết ngày ấy Bên người yêu dấu và nhớ Nhớ nụ cười đôi mắt mùi tóc Thơm nồng say đắm hồn tôi.
[ĐK: ] Người tình xưa yêu dấu ơi Người là chim quyên lẻ loi Người là một chiếc lá rơi Người là một bóng mây cuối trời.
Người là vì sao ánh trăng Người là mùa đông giá băng Người là loài hoa cỏ cây Buồn vui theo bước tôi suốt đời.
Có ai về bên ấy dùm nhắn Nỗi lòng viễn khách từ phương trời Bóng chim buồn mỏi cánh lạc lõng Trong trời phiêu lãng gọi tên người.
Biết bên trời yêu dấu người có Nhớ người mang kiếp nổi trôi Dẫu muôn trùng xa cách người hỡi Muôn đời chỉ yêu người thôi.
== DẠO NHẠC ==
Có những chiều khi nắng vàng tắt Tôi thường đứng ngắm về chân trời Nhớ thương một hình bóng chìm khuất Theo dòng dĩ vãng về xa vời.
Nhớ mối tình tha thiết ngày ấy Bên người yêu dấu và nhớ Nhớ nụ cười đôi mắt mùi tóc Thơm nồng say đắm hồn tôi.
[ĐK: ] Người tình xưa yêu dấu ơi Người là chim quyên lẻ loi Người là một chiếc lá rơi Người là một bóng mây cuối trời.
Người là vì sao ánh trăng Người là mùa đông giá băng Người là loài hoa cỏ cây Buồn vui theo bước tôi suốt đời.
Có ai về bên ấy dùm nhắn Nỗi lòng viễn khách từ phương trời Bóng chim buồn mỏi cánh lạc lõng Trong trời phiêu lãng gọi tên người.
Biết bên trời yêu dấu người có Nhớ người mang kiếp nổi trôi Dẫu muôn trùng xa cách người hỡi Muôn đời chỉ yêu người thôi.
== HẾT BÀI ==
1. Có những chiều khi nắng vàng tắt
Tôi thường đứng ngắm về chân trời
Nhớ thương một hình bóng chìm khuất
Theo dòng dĩ vãng về xa vời.
Nhớ mối tình tha thiết ngày ấy
Bên người yêu dấu và nhớ
Nhớ nụ cười đôi mắt mùi tóc
Thơm nồng say đắm hồn tôi.
[ĐK: ]
Người tình xưa yêu dấu ơi
Người là chim quyên lẻ loi
Người là một chiếc lá rơi
Người là một bóng mây cuối trời.
Người là vì sao ánh trăng
Người là mùa đông giá băng
Người là loài hoa cỏ cây
Buồn vui theo bước tôi suốt đời.
2. Có ai về bên ấy dùm nhắn
Nỗi lòng viễn khách từ phương trời
Bóng chim buồn mỏi cánh lạc lõng
Trong trời phiêu lãng gọi tên người.
Biết bên trời yêu dấu người có
Nhớ người mang kiếp nổi trôi
Dẫu muôn trùng xa cách người hỡi
Muôn đời chỉ yêu người thôi.
Tôi thường đứng ngắm về chân [Dm] trời
[G] Nhớ thương một hình [Em] bóng chìm khuất
Theo dòng dĩ vãng về xa [A7] vời.
[Dm] Nhớ mối tình tha [F] thiết ngày ấy
Bên người yêu dấu và [Dm] nhớ
[G] Nhớ nụ cười đôi mắt mùi tóc
Thơm nồng say đắm hồn [C] tôi.
[ĐK: ]
[C] Người tình xưa yêu dấu [G] ơi
[Em] Người là chim quyên lẻ [A7] loi
[Dm] Người là một chiếc lá [G] rơi
Người là một bóng [G7] mây cuối [C] trời.
[C] Người là vì sao ánh [G] trăng
[Em] Người là mùa đông giá [A7] băng
[Dm] Người là loài hoa cỏ [G] cây
Buồn vui theo bước [G7] tôi suốt [C] đời.
2. [C] Có ai về bên [F] ấy dùm nhắn
Nỗi lòng viễn khách từ phương [Dm] trời
[G] Bóng chim buồn mỏi [Em] cánh lạc lõng
Trong trời phiêu lãng gọi tên [A7] người.
[Dm] Biết bên trời yêu [F] dấu người có
Nhớ người mang kiếp nổi [Dm] trôi
[G] Dẫu muôn trùng xa cách người hỡi
Muôn đời chỉ yêu người [C] thôi.