Ngày xưa có một năm Trời làm rét buốt căm căm, trần gian khôn xiết cơ hàn Nàng Bân thương xót cho thân chồng hai sương một nắng, băng giá vì trời đông Cam quyết bền tâm nguyện thề khuya sớm chăm dệt áo Trời sinh vốn tay vụng về, chí bền rồi thành có sao.
Nghe chăng cuộn tơ rền, canh khuya dệt tơ mềm Buồng tơ nhịp say quay đều trìu mến Canh khuya một bóng, canh khuya một đèn Tơ vương rối tơi bời, tay se buốt xương rời.
Nhân thế nghe chăng tiếng thoi đưa suốt mùa giá Ðây buồng óng tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa Say sưa mối duyên thơ kết nên tơ giữa ánh mơ Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Chăm chút dệt tơ, đêm tiếp đêm lòng vẫn niềm ước nguyện Cầu mong chóng xong áo ngự hàn khoác cho chồng
Rồi kim thất lạc đường tà mặc ngày tháng nước dần điều hòa Thời gian như thoi đưa vụt thoan thoắt qua Nàng Bân gắng công cùng sức hết đêm sang ngày Lo lắng mong suốt trong mùa đông cần xong áo tình chung.
Ngày lướt qua ngày hết rồi mùa đông Nàng Bân may áo cho chồng chưa xong Bóng khuya lụt canh đèn tan trời giá Tay kim rã rời, tơ rối tơi bời
Xuân về đưa thắm, muôn hoa phô cười Xuân về oanh yến hót ca mừng vui Xuân về quang minh nắng reo màu ấm Áo chồng miệt mài may vẫn chưa xong.
Nhân thế nghe chăng tiếng kim châm rút tà áo Ôi mềm đống tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa Say sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh mơ Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Hôm nao cuộn tơ rền, canh khuya dệt tơ mềm Cuộn tơ nhịp say quay đều trìu mến Hôm nay xuân tới, ngày đông qua rồi Tâm can rối tơ lòng, bao lâu áo chưa xong.
Nàng Bân xót xa thương chồng, giận mình U mê ngu tối không chút tinh anh Một đông ba tháng đêm ngày hoài công Cố may áo chồng, xuân rồi chửa xong.
Mau gấp tay kim xuân ấm tươi sang rồi đây Chiều xuân còn vương gió se hàng cây Tha thiết van xin xuân rét thêm cho vài tuằn Cầu trời ban phúc cho áo mau xong.
Nhân thế nghe chăng tiếng kim châm rút tà áo Ôi mềm đống tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa Say sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh mơ Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Ngọc Hoàng trông xuống trần gian thấy tấm lòng kiên trinh hiếm có Bèn ban thêm một ngày gió buốt hơn đông Cho nàng Bân sung sướng khoác áo cho chồng.
Từ đó dưới trần Tháng ba mỗi cuối mùa xuân Lại thêm có hôm cực rét Cho đời nhắc đến nàng Bân Muôn đời gương kiên trinh treo cao trong sáng Tích áo ngự hàn.
== DẠO NHẠC ==
Ngày xưa có một năm Trời làm rét buốt căm căm, trần gian khôn xiết cơ hàn Nàng Bân thương xót cho thân chồng hai sương một nắng, băng giá vì trời đông Cam quyết bền tâm nguyện thề khuya sớm chăm dệt áo Trời sinh vốn tay vụng về, chí bền rồi thành có sao.
Nghe chăng cuộn tơ rền, canh khuya dệt tơ mềm Buồng tơ nhịp say quay đều trìu mến Canh khuya một bóng, canh khuya một đèn Tơ vương rối tơi bời, tay se buốt xương rời.
Nhân thế nghe chăng tiếng thoi đưa suốt mùa giá Ðây buồng óng tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa Say sưa mối duyên thơ kết nên tơ giữa ánh mơ Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Chăm chút dệt tơ, đêm tiếp đêm lòng vẫn niềm ước nguyện Cầu mong chóng xong áo ngự hàn khoác cho chồng
Rồi kim thất lạc đường tà mặc ngày tháng nước dần điều hòa Thời gian như thoi đưa vụt thoan thoắt qua Nàng Bân gắng công cùng sức hết đêm sang ngày Lo lắng mong suốt trong mùa đông cần xong áo tình chung.
Ngày lướt qua ngày hết rồi mùa đông Nàng Bân may áo cho chồng chưa xong Bóng khuya lụt canh đèn tan trời giá Tay kim rã rời, tơ rối tơi bời
Xuân về đưa thắm, muôn hoa phô cười Xuân về oanh yến hót ca mừng vui Xuân về quang minh nắng reo màu ấm Áo chồng miệt mài may vẫn chưa xong.
Nhân thế nghe chăng tiếng kim châm rút tà áo Ôi mềm đống tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa Say sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh mơ Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Hôm nao cuộn tơ rền, canh khuya dệt tơ mềm Cuộn tơ nhịp say quay đều trìu mến Hôm nay xuân tới, ngày đông qua rồi Tâm can rối tơ lòng, bao lâu áo chưa xong.
Nàng Bân xót xa thương chồng, giận mình U mê ngu tối không chút tinh anh Một đông ba tháng đêm ngày hoài công Cố may áo chồng, xuân rồi chửa xong.
Mau gấp tay kim xuân ấm tươi sang rồi đây Chiều xuân còn vương gió se hàng cây Tha thiết van xin xuân rét thêm cho vài tuằn Cầu trời ban phúc cho áo mau xong.
Nhân thế nghe chăng tiếng kim châm rút tà áo Ôi mềm đống tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa Say sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh mơ Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Ngọc Hoàng trông xuống trần gian thấy tấm lòng kiên trinh hiếm có Bèn ban thêm một ngày gió buốt hơn đông Cho nàng Bân sung sướng khoác áo cho chồng.
Từ đó dưới trần Tháng ba mỗi cuối mùa xuân Lại thêm có hôm cực rét Cho đời nhắc đến nàng Bân Muôn đời gương kiên trinh treo cao trong sáng Tích áo ngự hàn.
== HẾT BÀI ==
Ngày xưa có một năm
Trời làm rét buốt căm căm, trần gian khôn xiết cơ hàn
Nàng Bân thương xót cho thân chồng hai sương một nắng, băng giá vì trời đông
Cam quyết bền tâm nguyện thề khuya sớm chăm dệt áo
Trời sinh vốn tay vụng về, chí bền rồi thành có sao.
Nghe chăng cuộn tơ rền, canh khuya dệt tơ mềm
Buồng tơ nhịp say quay đều trìu mến
Canh khuya một bóng, canh khuya một đèn
Tơ vương rối tơi bời, tay se buốt xương rời.
Nhân thế nghe chăng tiếng thoi đưa suốt mùa giá
Ðây buồng óng tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa
Say sưa mối duyên thơ kết nên tơ giữa ánh mơ
Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Chăm chút dệt tơ, đêm tiếp đêm lòng vẫn niềm ước nguyện
Cầu mong chóng xong áo ngự hàn khoác cho chồng
Rồi kim thất lạc đường tà mặc ngày tháng nước dần điều hòa
Thời gian như thoi đưa vụt thoan thoắt qua
Nàng Bân gắng công cùng sức hết đêm sang ngày
Lo lắng mong suốt trong mùa đông cần xong áo tình chung.
Ngày lướt qua ngày hết rồi mùa đông
Nàng Bân may áo cho chồng chưa xong
Bóng khuya lụt canh đèn tan trời giá
Tay kim rã rời, tơ rối tơi bời
Xuân về đưa thắm, muôn hoa phô cười
Xuân về oanh yến hót ca mừng vui
Xuân về quang minh nắng reo màu ấm
Áo chồng miệt mài may vẫn chưa xong.
Nhân thế nghe chăng tiếng kim châm rút tà áo
Ôi mềm đống tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa
Say sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh mơ
Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Hôm nao cuộn tơ rền, canh khuya dệt tơ mềm
Cuộn tơ nhịp say quay đều trìu mến
Hôm nay xuân tới, ngày đông qua rồi
Tâm can rối tơ lòng, bao lâu áo chưa xong.
Nàng Bân xót xa thương chồng, giận mình
U mê ngu tối không chút tinh anh
Một đông ba tháng đêm ngày hoài công
Cố may áo chồng, xuân rồi chửa xong.
Mau gấp tay kim xuân ấm tươi sang rồi đây
Chiều xuân còn vương gió se hàng cây
Tha thiết van xin xuân rét thêm cho vài tuằn
Cầu trời ban phúc cho áo mau xong.
Nhân thế nghe chăng tiếng kim châm rút tà áo
Ôi mềm đống tơ ngà ánh trăng mờ vương nét hoa
Say sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh mơ
Man mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu thê.
Ngọc Hoàng trông xuống trần gian thấy tấm lòng kiên trinh hiếm có
Bèn ban thêm một ngày gió buốt hơn đông
Cho nàng Bân sung sướng khoác áo cho chồng.
Từ đó dưới trần
Tháng ba mỗi cuối mùa xuân
Lại thêm có hôm cực rét
Cho đời nhắc đến nàng Bân
Muôn đời gương kiên trinh treo cao trong sáng
Tích áo ngự hàn.
Trời làm rét buốt căm [A7] căm, trần gian khôn xiết cơ [Dm] hàn
Nàng [A7] Bân thương xót cho thân chồng hai sương một nắng, băng giá vì trời [Dm] đông
Cam quyết bền tâm nguyện [A7] thề khuya sớm chăm dệt [Dm] áo
Trời sinh vốn tay vụng [A7] về, chí bền rồi thành có [Dm] sao.
Nghe [F] chăng cuộn tơ rền, canh khuya dệt tơ [Bb] mềm
Buồng [C] tơ nhịp [Dm] say quay [Bb] đều trìu [A7] mến [D7]
Canh [Gm] khuya một [Dm] bóng, canh [Gm] khuya một [A7] đèn
Tơ vương rối tơi bời, tay se buốt xương [Dm] rời.
Nhân thế nghe [Bb] chăng tiếng thoi [F] đưa suốt mùa [Dm] giá
Ðây [Bb] buồng óng tơ [Dm] ngà ánh trăng [A7] mờ vương nét hoa
Say [Dm] sưa mối duyên thơ kết nên tơ giữa ánh [C] mơ
Man [A7] mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu [Dm] thê.
[F] Chăm chút dệt tơ, đêm tiếp đêm lòng vẫn niềm ước nguyện
[C] Cầu mong chóng xong áo ngự [C7] hàn khoác cho [F] chồng
Rồi kim [Bb] thất lạc đường tà mặc ngày [C] tháng nước dần điều hòa
Thời gian [F] như thoi đưa vụt thoan thoắt [Bb] qua
Nàng Bân [C] gắng công cùng sức hết đêm sang [Am] ngày
Lo lắng mong suốt trong mùa [C] đông cần xong áo tình [F] chung.
Ngày lướt qua [Fm] ngày hết rồi mùa [C] đông
Nàng Bân may [C7] áo cho chồng chưa [Fm] xong
Bóng khuya lụt [Bbm] canh đèn [Fm] tan trời [C7] giá
Tay kim rã rời, tơ rối tơi [F] bời
[F] Xuân về đưa thắm, muôn [Bb] hoa phô [Gm] cười
[F] Xuân về oanh [C7] yến hót ca mừng [F] vui
[F7] Xuân về quang [Bb] minh nắng [C7] reo màu ấm
Áo [Fm] chồng miệt mài may [C7] vẫn chưa [F] xong.
[Dm] Nhân thế nghe chăng tiếng kim [F] châm rút tà áo
Ôi [Bb] mềm đống tơ [Dm] ngà ánh trăng [C] mờ vương nét [A7] hoa
Say [Dm] sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh [C] mơ
Man [A7] mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu [Dm] thê.
Hôm [Dm] nao cuộn tơ [F] rền, canh khuya dệt tơ [Bb] mềm
Cuộn [C] tơ nhịp [Dm] say quay [Gm] đều trìu [A7] mến [D7]
Hôm [Gm] nay xuân [Dm] tới, ngày [Gm] đông qua [A7] rồi
Tâm can rối tơ lòng, bao lâu áo chưa [Dm] xong.
Nàng [Dm] Bân xót [A7] xa thương chồng, giận [Dm] mình
U mê ngu [A7] tối không chút tinh [Dm] anh
Một [A7] đông ba tháng đêm ngày hoài công
Cố may áo chồng, xuân rồi chửa [Dm] xong.
[A7] Mau gấp tay [Dm] kim xuân ấm [A7] tươi sang rồi đây
Chiều [G] xuân còn [D] vương gió [A7] se hàng [Dm] cây
[A7] Tha thiết van [Dm] xin xuân rét [A7] thêm cho vài tuằn
[Bb] Cầu trời ban phúc [A7] cho áo mau [Dm] xong.
[Dm] Nhân thế nghe chăng tiếng kim [F] châm rút tà áo
Ôi [Bb] mềm đống tơ [Dm] ngà ánh trăng [C] mờ vương nét [A7] hoa
Say [Dm] sưa mối duyên thơ kết xe tơ rực ánh [C] mơ
Man [A7] mác vương hương thề nhắc cho đời nghĩa phu [Dm] thê.
Ngọc [Dm] Hoàng trông [A7] xuống trần [Dm] gian thấy tấm [Bb] lòng kiên trinh hiếm [Dm] có
Bèn ban [A7] thêm một ngày gió buốt hơn đông
Cho nàng Bân sung sướng khoác áo cho [D] chồng.
Từ [D] đó [A7] dưới [D] trần
Tháng [A7] ba mỗi cuối mùa xuân
Lại thêm có hôm cực [D] rét
Cho [A7] đời nhắc đến nàng [D] Bân
Muôn [Dm] đời gương kiên [A7] trinh treo cao trong [Bb] sáng
Tích [A7] áo ngự [Dm] hàn.