1. Tình yêu của hai ta mãi mãi sẽ chỉ là một ẩn số
Một lòng hi sinh bản thân mình đổi lấy chiếc ôm của anh!
2. Từ bao giờ "trượt ngã" vẫn mỉm cười? Cho dù lòng vụn vỡ
Bởi anh tin, nên sẽ chẳng còn nói câu "em ổn ko?"
[[T[ĐK: ] ] ] Đêm đêm một lời nói dối, câu chúc ngủ ngon đã chẳng thật tâm
Né tránh tranh cãi, chẳng muốn bận tâm, có chắc khỏi phiền lo?
[ĐK: ] Dù đã quá buồn đau, mà chẳng muốn rời nhau
Thế nên em cố giấu đi, cố tỏ ra mình đang thật vui
Chẳng lẽ quá nhiều yêu thương trao anh cũng trở thành điều sai?
Vậy tại sao lặng im người vẫn chẳng đoái hoài?
Dù đã quá buồn đau, mà chẳng muốn rời nhau
Cứ quan tâm đáp án ra sao càng thu mình vào khổ đau
Lần cuối ở cạnh nhau người chỉ một câu " nếu như " mà thôi
Và dặn tôi " ngày sau chẳng còn bên nhau, hãy yên vui!"
Phải làm sao để khi chẳng còn bên nhau, thấy yên vui?
Một [D] lòng hi sinh bản [A] thân mình đổi [Bm] lấy chiếc ôm của [E] anh!
2. [A] Từ bao giờ "trượt [E] ngã" vẫn mỉm cười? [F#m] Cho dù lòng vụn [E] vỡ
Bởi anh [D] tin, nên sẽ [A] chẳng còn [Bm] nói câu "em ổn [E] ko?"
[[T[ĐK: ] ] ] Đêm [F#m] đêm một lời nói [E] dối, câu [D] chúc ngủ ngon đã [A] chẳng thật tâm
Né [Bm] tránh tranh cãi, chẳng [A] muốn bận tâm, [D] có chắc khỏi phiền [E] lo?
[ĐK: ] Dù đã quá buồn [A] đau, mà chẳng muốn rời [C#m] nhau
Thế nên em cố [F#m] giấu đi, cố tỏ ra mình đang [E] thật vui
Chẳng lẽ quá nhiều [D] yêu thương trao anh cũng trở [C#m] thành điều sai?
Vậy tại [Bm] sao lặng im người vẫn chẳng [E] đoái hoài?
Dù đã quá buồn [A] đau, mà chẳng muốn rời [C#m] nhau
Cứ quan tâm đáp [F#m] án ra sao càng thu mình vào [E] khổ đau
Lần cuối ở cạnh [D] nhau người chỉ một câu " nếu [C#m] như " mà thôi
Và dặn [Bm] tôi " ngày sau chẳng còn bên [E] nhau, hãy yên [A] vui!"
Phải làm [Bm] sao để khi chẳng còn bên [E] nhau, thấy yên[A] vui?