Anh ca không hay, anh đàn nghe cũng dỡ Quang Lê nói như vậy, Nhưng vẫn hát cho em, hát thật lòng nghe cũng đỡ, Hát cho em, cả bầu trời hy vọng, đã vài lần anh tưởng vỡ, Bất kể khi nào em muốn về, cửa trái tim anh vẫn mở...
Người ta nói người con gái đi bên cạnh, Là món trang sức quý nhất, Thế nên anh lấp lánh, Nhưng vẫn không thể nào bằng mắt em, Có lẽ điều tệ nhất là mất em, Nhưng mà anh sẽ không ngu ngốc vậy, Ít nhất là ngay trong lúc này...
Cổ áo anh luôn nghe mùi thuốc lá, Hòa với một chút mùi nước hoa, Đôi khi là dấu môi em trên đó, Đôi khi là hương tóc em tối qua, Em thường nói anh ơi đi chậm lại, Khi ngang qua con đường nhỏ có hoa, Để tay anh siết em ôm chặt lại, Sài Gòn này như chỉ có ta...
[ĐK: ] Anh có thể chờ em từ sáng đến tối, Chỉ thấy em trong bộ đồ anh yêu, Có em ngồi phía sau, Đi đâu cũng được... Em không cần mang son môi mỗi khi gặp anh, 5 phút sau son sẽ mờ ngay thôi, Vì em thích anh hôn lên môi, Yeah, lên đâu cũng được...
Em không phải mang makeup từ sáng đến tối, Anh trót yêu luôn mộc mạc nơi em, Em vẫn lung linh khi cần, Em sao cũng đẹp... Rồi mai này ta già đi, Em muốn trước sân nhà đầy hoa, Anh nói em còn bên anh, Thì anh sao cũng được...
Em nói em không thích người vô tâm, Nhưng anh sao cũng được, Là con gái ai không muốn được quan tâm, Nhưng anh sao cũng được, Vì nếu thương em anh sẽ không làm em đau, Và nếu em khóc sẽ không làm anh lo, Và nếu phải đi em sẽ không quay trở lại, Và nếu em là yên bình anh sẽ chẳng cần đi đâu...
Yeah, anh thích điều đó, Anh vẫn đang say em có biết điều đó, Oh, sorry nãy giờ em nói gì, Sorry nãy giờ không để ý, Vì anh.. mãi nhìn em đôi mắt huyền, Cả cái cách em nhìn anh rất hiền, Khi cười làm rớt tim anh, Khi buồn còn vẫn long lanh...
[ĐK *: ] Anh có thể chờ em từ sáng đến tối, Chỉ thấy em trong bộ đồ anh yêu, Có em ngồi phía sau, Đi đâu cũng được... Em không cần mang son môi mỗi khi gặp anh, 5 phút sau son sẽ mờ ngay thôi, Vì em thích anh hôn lên môi, Yeah, lên đâu cũng được...
* Em không phải mang makeup từ sáng đến tối, Anh trót yêu luôn mộc mạc nơi em, Em vẫn lung linh khi cần, Em sao cũng đẹp... Rồi mai này ta già đi, Em muốn trước sân nhà đầy hoa, Ok.. anh sao cũng được......
== HẾT BÀI ==
Anh ca không hay, anh đàn nghe cũng dỡ Quang Lê nói như vậy,
Nhưng vẫn hát cho em, hát thật lòng nghe cũng đỡ,
Hát cho em, cả bầu trời hy vọng, đã vài lần anh tưởng vỡ,
Bất kể khi nào em muốn về, cửa trái tim anh vẫn mở...
Người ta nói người con gái đi bên cạnh,
Là món trang sức quý nhất,
Thế nên anh lấp lánh,
Nhưng vẫn không thể nào bằng mắt em,
Có lẽ điều tệ nhất là mất em,
Nhưng mà anh sẽ không ngu ngốc vậy,
Ít nhất là ngay trong lúc này...
Cổ áo anh luôn nghe mùi thuốc lá,
Hòa với một chút mùi nước hoa,
Đôi khi là dấu môi em trên đó,
Đôi khi là hương tóc em tối qua,
Em thường nói anh ơi đi chậm lại,
Khi ngang qua con đường nhỏ có hoa,
Để tay anh siết em ôm chặt lại,
Sài Gòn này như chỉ có ta...
[ĐK: ]
Anh có thể chờ em từ sáng đến tối,
Chỉ thấy em trong bộ đồ anh yêu,
Có em ngồi phía sau,
Đi đâu cũng được...
Em không cần mang son môi mỗi khi gặp anh,
5 phút sau son sẽ mờ ngay thôi,
Vì em thích anh hôn lên môi,
Yeah, lên đâu cũng được...
Em không phải mang makeup từ sáng đến tối,
Anh trót yêu luôn mộc mạc nơi em,
Em vẫn lung linh khi cần,
Em sao cũng đẹp...
Rồi mai này ta già đi,
Em muốn trước sân nhà đầy hoa,
Anh nói em còn bên anh,
Thì anh sao cũng được...
Em nói em không thích người vô tâm,
Nhưng anh sao cũng được,
Là con gái ai không muốn được quan tâm,
Nhưng anh sao cũng được,
Vì nếu thương em anh sẽ không làm em đau,
Và nếu em khóc sẽ không làm anh lo,
Và nếu phải đi em sẽ không quay trở lại,
Và nếu em là yên bình anh sẽ chẳng cần đi đâu...
Yeah, anh thích điều đó,
Anh vẫn đang say em có biết điều đó,
Oh, sorry nãy giờ em nói gì,
Sorry nãy giờ không để ý,
Vì anh.. mãi nhìn em đôi mắt huyền,
Cả cái cách em nhìn anh rất hiền,
Khi cười làm rớt tim anh,
Khi buồn còn vẫn long lanh...