Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Như chim nhớ bầu trời như cá nhớ biển khơi Như thú buồn nhớ rừng ngậm ngùi ôm nuối tiếc Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Như con sông nhớ thuyền thuyền nhớ bến xa xăm Như ong xa nhớ vườn chiều đông giá mênh mông Vườn xưa hoa tàn rũ thành băng tuyết lạnh lùng.
[ĐK: ] Mình ta một bóng đường xa ngại ngùng Nhớ về cội nguồn nhớ về con sông Sông xưa nước rẽ đôi dòng Người theo con nước người mong manh đời.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Như cây nhớ cành rời như đường nhớ bước chân Như phím đàn lạnh lùng nằm im thương nhớ ngón Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Dư âm xưa vẫn còn vọng hoài tiếng ăn năn Trên con dốc cuộc đời mình ta đứng đơn côi Về đâu thân đã mỏi người khuất dấu chân người.
== DẠO NHẠC ==
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Như chim nhớ bầu trời như cá nhớ biển khơi Như thú buồn nhớ rừng ngậm ngùi ôm nuối tiếc Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Như con sông nhớ thuyền thuyền nhớ bến xa xăm Như ong xa nhớ vườn chiều đông giá mênh mông Vườn xưa hoa tàn rũ thành băng tuyết lạnh lùng.
[ĐK: ] Mình ta một bóng đường xa ngại ngùng Nhớ về cội nguồn nhớ về con sông Sông xưa nước rẽ đôi dòng Người theo con nước người mong manh đời.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Như cây nhớ cành rời như đường nhớ bước chân Như phím đàn lạnh lùng nằm im thương nhớ ngón Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng Dư âm xưa vẫn còn vọng hoài tiếng ăn năn Trên con dốc cuộc đời mình ta đứng đơn côi Về đâu thân đã mỏi người khuất dấu chân người.
== HẾT BÀI ==
1. Ta nhớ người người có nhớ ta chăng
Như chim nhớ bầu trời như cá nhớ biển khơi
Như thú buồn nhớ rừng ngậm ngùi ôm nuối tiếc
Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng
Như con sông nhớ thuyền thuyền nhớ bến xa xăm
Như ong xa nhớ vườn chiều đông giá mênh mông
Vườn xưa hoa tàn rũ thành băng tuyết lạnh lùng.
[ĐK: ]
Mình ta một bóng đường xa ngại ngùng
Nhớ về cội nguồn nhớ về con sông
Sông xưa nước rẽ đôi dòng
Người theo con nước người mong manh đời.
2. Ta nhớ người người có nhớ ta chăng
Như cây nhớ cành rời như đường nhớ bước chân
Như phím đàn lạnh lùng nằm im thương nhớ ngón
Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng
Dư âm xưa vẫn còn vọng hoài tiếng ăn năn
Trên con dốc cuộc đời mình ta đứng đơn côi
Về đâu thân đã mỏi người khuất dấu chân người.
Như chim nhớ bầu [C] trời như cá nhớ biển [F] khơi [Dm]
Như thú buồn nhớ [Gm] rừng ngậm [Am] ngùi ôm nuối [Bb] tiếc [C]
Như ta nhớ về [C7] người người có nhớ ta [F] chăng.
Ta nhớ [F] người người có nhớ ta [Gm] chăng
Như con sông nhớ [C] thuyền thuyền nhớ bến xa [F] xăm [Dm]
Như ong xa nhớ [Gm] vườn [F] chiều đông giá mênh [C] mông
[Gm] Vườn xưa hoa tàn [C] rũ [C7] thành băng tuyết lạnh [F] lùng.
[ĐK: ]
Mình ta một [F] bóng đường xa ngại [Dm] ngùng
Nhớ về cội [Gm] nguồn nhớ về con [C] sông
Sông [Gm] xưa nước rẽ đôi [C] dòng
Người theo con nước người mong manh [F] đời.
2. Ta nhớ [F] người người có nhớ ta [Gm] chăng
Như cây nhớ cành [C] rời như đường nhớ bước [F] chân [Dm]
Như phím đàn lạnh [Gm] lùng nằm [Am] im thương nhớ [Bb] ngón [C]
Như ta nhớ về [C7] người người có nhớ ta [F] chăng.
Ta nhớ [F] người người có nhớ ta [Gm] chăng
Dư âm xưa vẫn [C] còn vọng hoài tiếng ăn [F] năn [Dm]
Trên con dốc cuộc [Gm] đời [F] mình ta đứng đơn [C] côi
[Gm] Về đâu thân đã [C] mỏi [C7] người khuất dấu chân [F] người.