Ta yêu nhau giữ mùa hè rực rỡ. Một nửa say mê, một nửa dại khờ. Đường phượng nở xôn xao về lối nhỏ. Nung tình yêu chín đỏ sắc hoa rơi.
Rồi mất nhau giữa dòng đời nghiệt ngã. Ai ra đi mang theo cả mùa Hè. Anh trở về chia tay màu hoa cũ. Thả trôi cuộc đời trên cánh phượng xác xơ.
Tháng tư về vô tình qua lối cũ. Phượng nồng nàn nguyên sắc đỏ nắng trời. Mười năm qua hồn anh già một nửa. Và nhớ thương vẫn nặng trĩu phận người.
Mười năm qua anh nhặt màu nắng úa. Trời vẫn cao xanh thẳm đến não lòng. Phượng vẫn thắm giữa đất trời lộng gió. Anh thẫn thờ tìm sao được bóng em. Cỏ ngậm ngùi tiễn đưa mùa Hạ. Và một chút hương thoáng đó đã rất xa.
== DẠO NHẠC ==
Ta yêu nhau giữ mùa hè rực rỡ. Một nửa say mê, một nửa dại khờ. Đường phượng nở xôn xao về lối nhỏ. Nung tình yêu chín đỏ sắc hoa rơi.
Rồi mất nhau giữa dòng đời nghiệt ngã. Ai ra đi mang theo cả mùa Hè. Anh trở về chia tay màu hoa cũ. Thả trôi cuộc đời trên cánh phượng xác xơ.
Tháng tư về vô tình qua lối cũ. Phượng nồng nàn nguyên sắc đỏ nắng trời. Mười năm qua hồn anh già một nửa. Và nhớ thương vẫn nặng trĩu phận người.
Mười năm qua anh nhặt màu nắng úa. Trời vẫn cao xanh thẳm đến não lòng. Phượng vẫn thắm giữa đất trời lộng gió. Anh thẫn thờ tìm sao được bóng em. Cỏ ngậm ngùi tiễn đưa mùa Hạ. Và một chút hương thoáng đó đã rất xa.
== HẾT BÀI ==
Ta yêu nhau giữ mùa hè rực rỡ.
Một nửa say mê, một nửa dại khờ.
Đường phượng nở xôn xao về lối nhỏ.
Nung tình yêu chín đỏ sắc hoa rơi.
Rồi mất nhau giữa dòng đời nghiệt ngã.
Ai ra đi mang theo cả mùa Hè.
Anh trở về chia tay màu hoa cũ.
Thả trôi cuộc đời trên cánh phượng xác xơ.
Tháng tư về vô tình qua lối cũ.
Phượng nồng nàn nguyên sắc đỏ nắng trời.
Mười năm qua hồn anh già một nửa.
Và nhớ thương vẫn nặng trĩu phận người.
Mười năm qua anh nhặt màu nắng úa.
Trời vẫn cao xanh thẳm đến não lòng.
Phượng vẫn thắm giữa đất trời lộng gió.
Anh thẫn thờ tìm sao được bóng em.
Cỏ ngậm ngùi tiễn đưa mùa Hạ.
Và một chút hương thoáng đó đã rất xa.
Một nửa say [E7] mê, một nửa dại [Am] khờ.
Đường phượng [Em] nở xôn xao về lối [D] nhỏ.
Nung tình [B7] yêu chín đỏ sắc hoa [G] rơi.
Rồi mất [G] nhau giữa dòng đời nghiệt [Bm] ngã.
Ai ra [D] đi mang theo cả mùa [Em] Hè.
Anh trở [Em] về chia tay màu hoa [Em] cũ.
Thả trôi cuộc [B7] đời trên cánh phượng xác [Em] xơ.
Tháng tư [Am] về vô tình qua lối [Em] cũ.
Phượng nồng [D] nàn nguyên sắc đỏ nắng [G] trời.
Mười năm [Am] qua hồn anh già một [Bm] nửa.
Và nhớ [B7] thương vẫn nặng trĩu phận [Em] người.
Mười năm [G] qua anh nhặt màu nắng [C] úa.
Trời vẫn [D] cao xanh thẳm đến não [G] lòng.
Phượng vẫn [Em] thắm giữa đất trời lộng [G] gió.
Anh thẫn [B7] thờ tìm sao được bóng [Em] em.
Cỏ ngậm [Am] ngùi tiễn đưa mùa [Bm] Hạ.
Và một chút [B7] hương thoáng đó đã rất [Em] xa.