Thành Phố Đựng Đầy Mưa

Trình chiếu

Đơn ca
Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Phạm Anh Duy: D

Đơn phương, em bấy lâu đâu nào biết tới Những vỡ đôi trong ngày mưa rơi Chia đôi nơi, em bước tới khung trời xa.

Cô đơn, là cách anh âm thầm giữ lấy Hình bóng em trong tiềm thức ấy Một lời chào anh cũng vẫn chưa kịp trao Trót yêu em, chẳng thế nói nên câu bao giờ.

[ĐK: ] Dẫu nặng lòng, chờ ngóng mọi thứ trong vô vọng Thành phố đang đựng đầy mưa rơi, lục tìm từng tâm tư đã cố giấu đi Bước thật gần, nhưng sao chẳng thể che chung chiếc ô Anh đem ghép lại, ký ức đã phai, vẫn đợi chờ một mai.

* Trót yêu em, chẳng thể nói nên câu... bao giờ.

== DẠO NHẠC ==

Đơn phương, em bấy lâu đâu nào biết tới Những vỡ đôi trong ngày mưa rơi Chia đôi nơi, em bước tới khung trời xa.

Cô đơn, là cách anh âm thầm giữ lấy Hình bóng em trong tiềm thức ấy Một lời chào anh cũng vẫn chưa kịp trao Trót yêu em, chẳng thế nói nên câu bao giờ.

[ĐK: ] Dẫu nặng lòng, chờ ngóng mọi thứ trong vô vọng Thành phố đang đựng đầy mưa rơi, lục tìm từng tâm tư đã cố giấu đi Bước thật gần, nhưng sao chẳng thể che chung chiếc ô Anh đem ghép lại, ký ức đã phai, vẫn đợi chờ một mai.

* Trót yêu em, chẳng thể nói nên câu... bao giờ.

== HẾT BÀI ==

1. Đơn phương, em bấy lâu đâu nào biết tới
Những vỡ đôi trong ngày mưa rơi
Chia đôi nơi, em bước tới khung trời xa.

2. Cô đơn, là cách anh âm thầm giữ lấy
Hình bóng em trong tiềm thức ấy
Một lời chào anh cũng vẫn chưa kịp trao
Trót yêu em, chẳng thế nói nên câu bao giờ.

[ĐK: ] 
Dẫu nặng lòng, chờ ngóng mọi thứ trong vô vọng
Thành phố đang đựng đầy mưa rơi, lục tìm từng tâm tư đã cố giấu đi
Bước thật gần, nhưng sao chẳng thể che chung chiếc ô
Anh đem ghép lại, ký ức đã phai, vẫn đợi chờ một mai.

* Trót yêu em, chẳng thể nói nên câu... bao giờ.

1. [C] Đơn phương, em bấy lâu đâu nào [F] biết tới
Những vỡ đôi trong ngày [Dm] mưa rơi
Chia đôi nơi, em bước [F] tới khung trời [G] xa.

2. [C] Cô đơn, là cách anh âm thầm [F] giữ lấy
Hình bóng em trong tiềm [Dm] thức ấy
Một lời chào anh cũng [F] vẫn chưa kịp [G] trao
[F] Trót yêu em, chẳng thế [Dm] nói nên câu [G] bao [C] giờ.

[ĐK: ] 
[C] Dẫu nặng lòng, chờ ngóng mọi thứ [E7] trong vô vọng
Thành phố đang đựng [Dm] đầy mưa rơi, lục tìm từng tâm tư đã cố [F] giấu [G] đi
[C] Bước thật gần, nhưng sao chẳng thể [E7] che chung chiếc [Am] ô
Anh đem ghép [F] lại, ký ức [Fm] đã phai, vẫn đợi [Dm] chờ [G] một [C] mai.

* Trót yêu [Dm] em, chẳng thể nói nên [G] câu... bao [C] giờ.