Người chỉ thấy bề nổi tảng băng chìm Nên đang tâm nói lời cay đắng Nào đâu biết lòng em hằn sâu những vết thương Từng đêm nuốt nước mắt dấu vào tim
Dù bão tố ngoài kia phủ giăng mờ Nhưng cũng chẳng thể nào mưa mãi Dù chịu bao tổn thương, chẳng cần phải nói ra Thời gian sẽ có câu trả lời thôi
[ĐK: ] Kệ đi em ai muốn nghĩ sao cũng được Vì cuộc sống thay mình đâu Đã biết kiếp nhân sinh là một cõi vô tình Nào đâu có mấy ai tránh được miệng đời
Mặc kệ nhân gian muốn đánh tráo khái niệm Để rồi lập lờ chuyện đúng cũng thành sai Ganh ghét hay yêu thương đời được mất vô thường Chẳng thể nào vừa lòng được cả thế gian, thôi kệ đi!
== DẠO NHẠC ==
Người chỉ thấy bề nổi tảng băng chìm Nên đang tâm nói lời cay đắng Nào đâu biết lòng em hằn sâu những vết thương Từng đêm nuốt nước mắt dấu vào tim
Dù bão tố ngoài kia phủ giăng mờ Nhưng cũng chẳng thể nào mưa mãi Dù chịu bao tổn thương, chẳng cần phải nói ra Thời gian sẽ có câu trả lời thôi
[ĐK: ] Kệ đi em ai muốn nghĩ sao cũng được Vì cuộc sống thay mình đâu Đã biết kiếp nhân sinh là một cõi vô tình Nào đâu có mấy ai tránh được miệng đời
Mặc kệ nhân gian muốn đánh tráo khái niệm Để rồi lập lờ chuyện đúng cũng thành sai Ganh ghét hay yêu thương đời được mất vô thường Chẳng thể nào vừa lòng được cả thế gian, thôi kệ đi!
== HẾT BÀI ==
1. Người chỉ thấy bề nổi tảng băng chìm
Nên đang tâm nói lời cay đắng
Nào đâu biết lòng em hằn sâu những vết thương
Từng đêm nuốt nước mắt dấu vào tim
2. Dù bão tố ngoài kia phủ giăng mờ
Nhưng cũng chẳng thể nào mưa mãi
Dù chịu bao tổn thương, chẳng cần phải nói ra
Thời gian sẽ có câu trả lời thôi
[ĐK: ] Kệ đi em ai muốn nghĩ sao cũng được
Vì cuộc sống thay mình đâu
Đã biết kiếp nhân sinh là một cõi vô tình
Nào đâu có mấy ai tránh được miệng đời
Mặc kệ nhân gian muốn đánh tráo khái niệm
Để rồi lập lờ chuyện đúng cũng thành sai
Ganh ghét hay yêu thương đời được mất vô thường
Chẳng thể nào vừa lòng được cả thế gian, thôi kệ đi!
1. Người chỉ [Dm] thấy bề nổi tảng [C] băng chìm
[Bb] Nên đang tâm nói lời [F] cay đắng
Nào đâu [Gm] biết lòng em hằn sâu [Dm] những vết thương
Từng [Bb] đêm nuốt [C] nước mắt dấu vào [Dm] tim
2. Dù bão [Dm] tố ngoài kia phủ [C] giăng mờ
[Bb] Nhưng cũng chẳng thể [C] nào mưa [F] mãi
Dù chịu [Gm] bao tổn thương, chẳng cần [Dm] phải nói ra
Thời [Edim] gian sẽ có [Am] câu trả lời [Dm] thôi
[ĐK: ] Kệ đi [Dm] em ai muốn nghĩ sao cũng [C] được
Vì cuộc [Bb[ đời này ai [C] sống thay mình [F] đâu
Đã biết [Gm] kiếp nhân sinh là một [Dm] cõi vô tình
Nào đâu [Edim] có mấy ai tránh được miệng [A] đời
Mặc kệ [Dm] nhân gian muốn đánh tráo khái [C] niệm
Để rồi [Bb] lập lờ chuyện [C] đúng cũng [F] thành sai
Ganh ghét [Gm] hay yêu thương đời được [Dm] mất vô thường
Chẳng thể [Edim] nào vừa lòng [C] được cả thế [A] gian, thôi kệ [Dm] đi!