Thương Lắm Xứ Nghệ Ơi

Trình chiếu

Đơn ca
Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Bảo Khuyên: Em

Có một ngày tôi vội bước đi xa Bỏ lại sau lưng quê hương thành kỉ niệm Giữa sóng đời như con thuyền xa bến Nhớ đến nao lòng đất mẹ vẫn bao dung.

Có một ngày lạ lẫm bàn chân Lạc đến xứ người với hai bàn tay trắng Thấy mắt cay cay, thấy môi mằn mặn Cứ day dứt hoài một khoảng trời quê ta.

Có một ngày đã ở thật xa Nơi thành phố mênh mang đầy gió lộng Phố đông người tôi ngẩn ngơ trông ngóng Một giọng quen mà sao thấy mềm lòng

Có một lần thức giấc nửa đêm Ở nơi xa thương quê nhà bão nổi Thương mẹ cha suốt một đời lầm lũi Tóc màu mây vẫn thui thủi một đời.

Rồi một ngày nhớ cánh cò ru hời Nhớ tuổi thơ, nhớ thuở nào nông nổi Ruộng đồng nghiêng nghiêng, ca dao chìm nổi Xứ Nghệ quê mình thương lắm người ơi!

== DẠO NHẠC ==

Có một ngày tôi vội bước đi xa Bỏ lại sau lưng quê hương thành kỉ niệm Giữa sóng đời như con thuyền xa bến Nhớ đến nao lòng đất mẹ vẫn bao dung.

Có một ngày lạ lẫm bàn chân Lạc đến xứ người với hai bàn tay trắng Thấy mắt cay cay, thấy môi mằn mặn Cứ day dứt hoài một khoảng trời quê ta.

Có một ngày đã ở thật xa Nơi thành phố mênh mang đầy gió lộng Phố đông người tôi ngẩn ngơ trông ngóng Một giọng quen mà sao thấy mềm lòng

Có một lần thức giấc nửa đêm Ở nơi xa thương quê nhà bão nổi Thương mẹ cha suốt một đời lầm lũi Tóc màu mây vẫn thui thủi một đời.

Rồi một ngày nhớ cánh cò ru hời Nhớ tuổi thơ, nhớ thuở nào nông nổi Ruộng đồng nghiêng nghiêng, ca dao chìm nổi Xứ Nghệ quê mình thương lắm người ơi!

== HẾT BÀI ==

Có một ngày tôi vội bước đi xa
Bỏ lại sau lưng quê hương thành kỉ niệm
Giữa sóng đời như con thuyền xa bến
Nhớ đến nao lòng đất mẹ vẫn bao dung.

Có một ngày lạ lẫm bàn chân
Lạc đến xứ người với hai bàn tay trắng
Thấy mắt cay cay, thấy môi mằn mặn
Cứ day dứt hoài một khoảng trời quê ta.

Có một ngày đã ở thật xa
Nơi thành phố mênh mang đầy gió lộng
Phố đông người tôi ngẩn ngơ trông ngóng
Một giọng quen mà sao thấy mềm lòng

Có một lần thức giấc nửa đêm
Ở nơi xa thương quê nhà bão nổi
Thương mẹ cha suốt một đời lầm lũi
Tóc màu mây vẫn thui thủi một đời.

Rồi một ngày nhớ cánh cò ru hời
Nhớ tuổi thơ, nhớ thuở nào nông nổi
Ruộng đồng nghiêng nghiêng, ca dao chìm nổi
Xứ Nghệ quê mình thương lắm người ơi!

[Bm] Có một ngày tôi vội bước đi [Em] xa
Bỏ lại sau [Am] lưng quê hương thành kỉ [Bm] niệm
Giữa sóng [D] đời như con thuyền xa [Am] bến
Nhớ đến nao [Bm] lòng đất mẹ vẫn bao [C] dung.

[Bm] Có một ngày lạ lẫm bàn [Em] chân
Lạc đến xứ [Am] người với hai bàn tay [Em] trắng
Thấy mắt cay [D] cay, thấy môi mằn [Am] mặn [F#m7b5]
Cứ day dứt [Bm] hoài một khoảng trời quê [Em] ta.

[Bm] Có một ngày đã ở thật [C] xa
Nơi thành [D] phố mênh mang đầy gió [Am] lộng
Phố đông [Am9] người tôi ngẩn ngơ trông [Em] ngóng
Một giọng [Bm] quen mà sao thấy mềm [C] lòng

[Bm] Có một lần thức giấc nửa [C] đêm
Ở nơi [D] xa thương quê nhà bão [Am] nổi
Thương mẹ [Am9] cha suốt một đời lầm [Em] lũi [F#m7b5]
Tóc màu [Bm] mây vẫn thui thủi một [Em] đời.

Rồi một [Asus4] ngày nhớ cánh cò ru hời
Nhớ tuổi thơ, nhớ thuở nào nông [Em] nổi
Ruộng đồng nghiêng [D] nghiêng, ca dao chìm [Am] nổi [F#m7b5]
Xứ Nghệ quê [Bm] mình thương lắm người [Em] ơi!