Xuân qua rồi hạ Thu chớm đông Ai mang vụn vỡ trong lòng
Người đi không giã từ Người trông ngóng ai Bức tranh đã phai màu
Người tìm về nơi đất cằn cát bụi Đoạn tình biệt ly sương khói Lá thư không hồi Mình ta nơi trần gian
[ĐK: ] Lá vàng phai úa, ai đi chưa từ ly Phiêu bạt phồn hoa ta chẳng say Nhân gian chỉ riêng ta lạc giữa ngàn hoa Nếu có kiếp sau nguyện bên nàng.
== DẠO NHẠC ==
Xuân qua rồi hạ Thu chớm đông Ai mang vụn vỡ trong lòng
Người đi không giã từ Người trông ngóng ai Bức tranh đã phai màu
Người tìm về nơi đất cằn cát bụi Đoạn tình biệt ly sương khói Lá thư không hồi Mình ta nơi trần gian
[ĐK: ] Lá vàng phai úa, ai đi chưa từ ly Phiêu bạt phồn hoa ta chẳng say Nhân gian chỉ riêng ta lạc giữa ngàn hoa Nếu có kiếp sau nguyện bên nàng.
== HẾT BÀI ==
Xuân qua rồi hạ
Thu chớm đông
Ai mang vụn vỡ trong lòng
Người đi không giã từ
Người trông ngóng ai
Bức tranh đã phai màu
Người tìm về nơi đất cằn cát bụi
Đoạn tình biệt ly sương khói
Lá thư không hồi
Mình ta nơi trần gian
[ĐK: ]
Lá vàng phai úa, ai đi chưa từ ly
Phiêu bạt phồn hoa ta chẳng say
Nhân gian chỉ riêng ta lạc giữa ngàn hoa
Nếu có kiếp sau nguyện bên nàng.
[F] Thu chớm [C] đông
[Dm] Ai mang vụn [Em] vỡ trong [Am] lòng
Người [Am] đi không giã [Em] từ
Người [F] trông ngóng [C] ai
[Dm] Bức tranh [Em] đã phai [Am] màu
Người [F] tìm về [G] nơi đất [Em] cằn cát [Am] bụi
Đoạn [F] tình biệt [G] ly sương [C] khói
[F] Lá [G] thư [Em] không [Am] hồi
Mình [F] ta nơi trần [E7] gian
[ĐK: ]
Lá [F] vàng phai [G] úa, ai [Em] đi chưa từ [Am] ly
[F] Phiêu bạt phồn [G] hoa ta chẳng [C] say
Nhân [F] gian chỉ riêng [G] ta [Em] lạc giữa ngàn [Am] hoa
[Dm] Nếu có kiếp [E7] sau nguyện bên [Am] nàng.