Ai về Cần Thơ nhớ thăm Ninh Kiều Đón chiều vàng lên, dạo trên bến mơ Những góc phố chờ chân ta đó Nhìn hoàng hôn đẹp trên xứ thơ.
Khi về Cần Thơ nhớ qua Phong Điền Ghé từng vườn cây ngọt, sai trái ngon Ngắm trái chín lặng đưa trong gió Và ngồi nghe cô em hát câu mong chờ.
[ĐK: ] Người Cần Thơ dễ thương lạ kỳ Về Cần Thơ lòng sao khó đi Lời thân thưa gọi ai xa nhớ Về quê hương "gạo trắng nước trong".
Qua cầu Cần Thơ tới nơi mong chờ Tiếng lòng rộn vang, càng mong tới thêm Nhớ bến nước, từng nơi góc phố Người Cần Thơ, thương ôi biết sao cho vừa.
== HẾT BÀI ==
1. Ai về Cần Thơ nhớ thăm Ninh Kiều
Đón chiều vàng lên, dạo trên bến mơ
Những góc phố chờ chân ta đó
Nhìn hoàng hôn đẹp trên xứ thơ.
2. Khi về Cần Thơ nhớ qua Phong Điền
Ghé từng vườn cây ngọt, sai trái ngon
Ngắm trái chín lặng đưa trong gió
Và ngồi nghe cô em hát câu mong chờ.
[ĐK: ]
Người Cần Thơ dễ thương lạ kỳ
Về Cần Thơ lòng sao khó đi
Lời thân thưa gọi ai xa nhớ
Về quê hương "gạo trắng nước trong".
3. Qua cầu Cần Thơ tới nơi mong chờ
Tiếng lòng rộn vang, càng mong tới thêm
Nhớ bến nước, từng nơi góc phố
Người Cần Thơ, thương ôi biết sao cho vừa.
Đón chiều vàng lên, dạo trên bến [Em] mơ
Những góc [Am] phố chờ chân ta đó
Nhìn hoàng [G] hôn đẹp trên xứ [C] thơ.
2. Khi về Cần [Am] Thơ nhớ qua Phong [Dm] Điền
Ghé từng vườn cây ngọt, sai trái [Em] ngon
Ngắm trái [Am] chín lặng đưa trong gió
Và ngồi [E7] nghe cô em hát câu mong [Am] chờ.
[ĐK: ]
Người Cần [Am] Thơ dễ thương lạ [Dm] kỳ
Về Cần [G] Thơ lòng sao khó [C] đi
Lời thân [Em] thưa gọi ai xa [G] nhớ
Về quê [E7] hương "gạo trắng nước [Am] trong".
3. Qua cầu Cần [Am] Thơ tới nơi mong [Dm] chờ
Tiếng lòng rộn vang, càng mong tới [Em] thêm
Nhớ bến [Am] nước, từng nơi góc phố
Người Cần [E7] Thơ, thương ôi biết sao cho [Am] vừa.