Viết lời: Trần Thiện
Dừng chân trên phố nhưng mà ngỡ trên sông!
Toàn thân run bắn khi ngập nước ngang mông!
Cố gắng xông lên, vít tay ga cũng như không!
Sài Gòn ngập quá, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi.
Những người mê gái ôi những người mê gái, ối giời ơi là dại
Vào chuyện ngày xưa một anh đi tán gái, tán nhầm cô có thai
Những cú “phôn” tâm tình anh nói, cô nàng nhận được hoài
Còn quà thì lai rai, tặng hoa mỗi ngày cho cô khoái
Chàng mới tặng thêm mớ tiền tươi để em xài
Sài Gòn mưa xuống ôi đường phố như sông
Chiều xa thấp thoáng bao người đứng ngóng trông
Phố xá tôi nay bỗng mưa rơi nước tơi bời
Sài Gòn ngập nước triệu người dân lại tập bơi
Ôi bao nhiêu năm rồi vẫn mang danh là anh shipper
Giao đi những món đồ khách “bo” là vui lắm cơ
Mưa giông! Không sao chỉ cần không “bom” đơn thôi
Không quan tâm, tôi đi muôn nơi chẳng muốn nghỉ ngơi
thích như vậy thôi, bởi yêu quá rồi
Bao nhiêu năm rồi người đi khắp xứ muôn nơi
Bởi câu kiếm tiền rời quê xa chốn yên vui
Bao nhiêu năm rồi, mẹ cha tóc đã bạc màu
Mõi mong gối chiếc đêm thâu, năm nay chắc không về đâu
Chuyện tình ta giờ đây tàn như điếu thuốc lá
Chỉ một hơi kéo xé tan tành mây khói.
Cho đến hai hôm sau nghe tin em lấy chồng
Là lúc đó tim anh tan nát.
Giờ nhìn quanh ta ở đâu cũng toàn là cú lừa
Lừa lọc on line rình sơ suất xong là lừa
Ngồi shop ping lướt linh tinh thấy áo đẹp hết hồn
Thế là đặt mua mà trông nó thật “hết hồn”
Đêm trong màn nằm nhớ rượu buộc hai cẳng phải đi
Dù vợ có la chi ta quyết đi cho bằng được
Ai cản ngăn cũng mặc, vợ là vợ mà ta là ta
Sống nếu không có tiền thì nói chẳng ai thèm nghe
Nhưng khi đã có tiền thì không xem ai ra gì
Cuộc đời nào được như mơ, nghèo thì trời cho sức khỏe
Đến khi sang giàu trong túi luôn có tiền bệnh tật đến triền miên