Hai tay anh ôm ví tiền rất lâu
Khi nghe em kêu “lương vừa lĩnh đâu?”
Anh đây hoang mang mỗi khi về cuối tháng
Nước mắt trào, có lương mà được tiêu đâu
Ba em là phi công, đàn em của ông Kỳ, là đồng minh của Mỹ
Ai mà láu cá, em dzề em méc ba, là ba thả bom liền
Rồi giải phóng dzô đây, ba em đi mút mùa, chẳng nói lời chia tay
Ba đi vùng kinh tế mới, ba em hết thời, ba em đổi đời
Con xin mẹ tha thứ cho con,
Phận làm con chữ hiếu chưa trọn,
Cha mẹ già ngày đêm tần tảo,
Sớm khuya chiều bên ngọn đèn quạnh hiu…
Tiếng sét nào xé nát không gian,
Vì trường kia đuổi học con rồi,
Tay mẹ cầm lá đơn đỏ dấu,
Nắng nhạt nhòa hai hàng lệ tuôn rơi…
Mê uống rượu, bia nhiều,
Bây giờ chẳng có tương lai,
Men say hại bao người,
Nào là gây oán Đánh nhau,
Đánh cả người nhà,
Có khi,Đánh đập vợ mình
Khóc buồn Bao nhiêu nước mắt…
Bia với rượu có gì,
Để rồi Nhiều đấng say xưa,
Ham mê chẳng nghĩ đời
Ngày đêm say khướt Lắm khi,
Có kẻ nhậu vào Phóng xe,
Phóng chẳng thèm màng,
Thế là anh đã đo đường…
Bến xe miền Đông giới giang hồ anh có tên,
Đâm chém liên miên, xẹo đầy trên tấm lưng này,
Tiếc thương đời trai tấm thân tưa như áng mây,
Anh đến nơi đây trong kỷ niệm…
Có buổi chiều kia, anh đang ngồi chơi với em,
Anh bổng hoang mang, nên đời anh phải đáp đền,
Có năm mười tên, nó xách hàng nó đón anh,
Nó chém dô lưng… thật là đau!…