Quê ta nam Việt Nam sôi sục căm thù
Đau thương giục lòng ta máu đòi nợ máu
Công nông mau vùng lên, trí thức mau cùng tiến
Biển Đông sóng dậy thủy triều dâng cao
Toàn nhân dân trỗi dậy như thủy triều
Trôi nổi vô định như lục bình trên sông
Qua ngã Ba Giồng xưa ngoại đưa tiễn chồng
Thời mẹ tôi nằm nôi, đất nước gọi mời
Ông ngả xuống rồi ngoại goá con côi
Ta là người hiểu biết nên thôi không nghịch cùng Covid
Ta đặt trọn niềm tin khi có quân đội mình xung kích
Chẳng ngại chuyện nắng mưa sáng trưa chiều
Mọi người đã biết chưa, mấy ai hiểu?
Nếu tôi là chiếc lá
Lá sẽ xanh không bao giờ héo khô
Nếu tôi là cơn gió
Gió sẽ dìu mưa qua ruộng đất khô.
Ôi thương sao cho các anh bộ đội
Ngày xưa xông pha bảo vệ non sông
Nay bình chiến thì cùng dân chống dịch
Quên thân mình hy sinh vì bao người dân cách ly.
Toàn dân Việt Nam đứng đều lên góp sức một ngày
Thề đem xương máu quyết lòng chiến đấu cho tương lai
Mười chín tháng Tám khi quốc dân căm hờn kêu thét
Đứng lên cùng hô mau diệt tan hết quân thù chung
Đêm vẫn dài ngủ một chút đi anh
Ở ngoài kia triệu trái tim hướng đợi
Bao đêm rồi anh vẫn chưa trọn giấc
Chống đại dịch lo tác chiến từng đêm.
Một bài ca tôi hát lên dâng đảng
Và niềm vui náo nức hồn núi sông
Một dòng ca về ôi mùa xuân đến
Vì yêu thương làm xao xuyến tâm hồn
Tháng 5 về nhà Bác
Lối vào ngát hương sen
Bờ tre lao xao gió
Lích rích chim chuyền cành.
Hãy đàn lên
Cho không gian tràn ngập âm thanh
Cho tim em tràn ngập màu xanh, màu xanh
Hãy đàn lên cho sức sống vang lên lời ca
Cho tuổi trẻ không bao giờ xa nhiệt tình