Vinh quang con đứng bên Người
Canh cho Bác ngủ ngon giấc
Trên môi như Bác vẫn cười
Bác vui vì khắp non sông
Cháu con trở về sum vầy
Mười đóa sen thơm quê mình Đồng Lộc
Hóa thân thành huyền thoại Ngã Ba
Đi ra đi vô nơi mô nỏ biết
Mười chị sống quên mình thác nằm lại trọn tình với quê.
Qua bao năm rồi, không thêm một tuổi
Các em là những đóa thanh xuân
Mười tám đôi mươi yêu quê hương nồng nàn
Chung vai gánh nhọc nhằn
Tự hào là Thanh Niên Xung Phong
Rừng chiều nghe lao xao tiếng lá non gọi gió
Tôi đứng giữa ngàn xanh mà say trong hương rừng
Từ làng quê xa xôi tôi đến đây với rừng xanh
Rừng ơi có nghe nhịp rung lòng tôi
Qua núi, qua sông, qua đồng lúa chín
Ta nghe xao xuyến tiếng gọi thiết tha
Ngọn lửa trong tim những chiều hành quân
Sáng lên lời ca những người anh hùng
Có một người con gái tuổi hai mươi
Xa Hà Nội ra chiến trường khói lửa
Lòng thiết tha vì cuộc sống hoà bình
Một lương y như là từ mẫu
Mẹ ru con như cây ru quả
Mẹ ru con như trời đêm ru vầng trăng
Lời hát ru ngàn năm đất nước vỗ về
Ông các con xưa là du kích Ba Tơ
Kháng chiến chín năm làm nên sử sách
Cha các con xưa những ngày đầu đánh Mỹ
Đã viết nên miền Nam thành đồng
Tình nước non ngàn năm nhớ mãi há …
Tháng ba mùa con ong đi lấy mật
Mùa con voi xuống sông hút nước
Mùa em đi phát rẫy làm nương
Anh vào rừng đặt bẫy cài chông
Tuổi em vừa tròn đôi mươi mười tám
Em cài mái tóc gọn gàng, đi từng bước vững vàng
Trẻ trung đôi mắt em mở to
Trong vắt hàng mi xanh thắm ơ hơ hò ơ …
Mùa xuân đến rồi bản làng ơi thơ Bác gọi dậy vang non sông
Kèn tiếng công vang dội khắp hai miền Bác Hồ gọi ấy là mùa xuân đến