Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đoá hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Nếu là người, tôi sẽ chết cho quê hương
Khi hát lên tiếng ca gởi về người yêu quê ta
Ta át tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba
Em ơi! nghe chăng lời trái tim vọng ra
Rung trong không gian mặt biển sôi ầm vang
Qua núi biếc chập chùng xa xa
Qua bóng mây che mờ quê ta
Tiếng ca đời đời chung thuỷ thiết tha
Mùa hoa lê ki ma nở,
Ở quê ta miền đất đỏ,
Thôn xóm vẫn nhắc tên người anh hùng,
Đã chết cho mùa hoa lê ki – ma nở,
Đời sau vẫn còn nhắc nhở,
Sông núi đất nước ơn người anh hùng,
Đã chết cho đời sau.
Nơi ấy có con đường tắm nắng vàng tươi
Bờ tre nhà tranh vách mới
Nơi ấy có cánh đồng mênh mông ngát hương
Mùa lúa chín tiếng hát vang khắp đường.
Bến nước Cửu Long còn đó em ơi
Bãi lúa nương dâu còn mãi muôn đời
Là còn duyên tình ta thắm trong tiếng ca
Không thể xoá nhoà
Anh ở nơi đâu?
Trên đường phố lớn, hay giữa xóm thợ
Anh ở nơi đâu?
Lầu cao cư xá, hay giữa khu chợ
Anh là ai đó?
Người công nhân lái xe, cô sinh viên áo trắng,
Em đánh giầy hay em bán báo trên vỉa hè
Anh là ai đó?
Không tên không tuổi
Anh là ai đó?
Mà em bé mẹ già đều từng biết tên anh .
Tưởng rằng dòng thời gian trôi đã xóa hết trong tôi
Tình khúc cũ xa xôi viết lúc tuổi đôi mươi
Tưởng rằng đạn bom lửa khói đã biến trái tim tôi
Thành miếng đá nung vôi, hòa tan trong dòng đời
Sáng nay em đi chợ sớm
Tìm mua một vuông vải trắng
Đem về may chiếc khăn tay.
Nơi thành đô trong ánh điện quang
Tiếng nấc nghẹn câu cười
Khu nhà tranh năm cánh ngoại ô rên xiết đêm ngày
Quê nhà ta đau đớn lầm than Ssao bóp nghẹt tim người?
Sào Gòn ơi! Ta đã về đây, ta đã về đây
Lướt qua nắng mưa súng bom nhịp chân đi
Quê hương kêu gọi tiến lên diệt quân Mỹ!
Tiến về Sài Gòn ta quét sạch giặc thù
Hướng về đồng bằng ta tiến về thành đô!
Nước nhà còn chờ trận cuối là trận này
Tiếng về đồng bằng, giải phóng thành đô
Qua miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa
Suối sâu đèo cao bao khó khăn vượt qua
Bộ đội ta vâng lệnh cha già
Về đây giải phóng quê nhà.