Đồng hương ơi ! Đồng hương ơi !
Chỉ là hai tiếng gọi nhau, sao nghe gần gụi trong máu.
Đâu phải chỉ lúc xa quê. Đâu phải những khi mưa về,
trong từng mùa khô rừng Khọt năm ấy.
Chiều dài biên giới, dài theo bước chân chúng tôi,
Những đỉnh núi mờ sương, tiếng sóng vỗ trùng dương,
Nghe đất quê hương hát cùng bước chân chúng tôi.
Chuyện kể về nữ dân công hỏa tuyến
Mười tám đôi mươi tuổi độ trăng tròn
Tuổi thanh xuân chưa một lần hò hẹn
Đất nước khi cần gác lại tình riêng.
Đàn theo ta ra tận chốt đây ngày đêm cùng ta gắn bó,
Với khúc hát thanh xuân tỏa ấm khắp bến bờ,
Đàn mang theo bao niềm ước mơ ngay bên dòng sông biên giới,
Ta vui hát trong chiến hào chờ cuộc chiến đấu ngày mai.
Ôi biển xanh, biển xanh
Ôi trời mây bát ngát
Đây bến Tiên Sa ta cúi hôn bờ cát
Phố phường ơi tiếng hát lại trong lành.
Anh đứng giữa mây trời gió lộng
Biển cả mênh mông sóng vỗ dạt dào
Giữa muôn trùng phong ba bão tố
Anh vẫn âm thầm canh giữ đảo xa.
Lính đảo về phép thăm nhà
Mẹ già nước mắt xuýt xoa
Khi đi thằng bé trắng thế
Mà giờ đen cháy màu da.
Từ đất liền em mơ thấy Trường Sa
Những cù lao xanh bốn bề sóng biển
Những cây bàng vuông trên cát trắng
Gió thổi vi vu như khúc nhạc ân tình.
Mười một tháng Bảy Ngày truyền thống Thú y Việt Nam
Bao nhiêu năm dài vượt qua gian khó
Ngành thú y đã lớn mạnh không ngừng
Những thành phố bên bờ biển cả
Đang dựng lên chưa vội soi gương
Biển gọi gió, cát vàng gọi đá
Xanh thẳm sâu gọi trắng làng tường