Người về đem tới ngày vui, mùa thu nắng cỏ Ba Đình
Với tiếng Người còn dịu dàng như tiếng đất trời
Người về đem tới xuân đời
Từ đất nước cằn, từ bùn lầy cả cuộc đời bừng lên
Âm thanh mới ngân vang trong dòng tên Tổ Quốc
đang chuyển rung tiếng vang
Non sông yêu dấu của ta ngàn đời vinh quang
nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Chặng đường mới thênh thang , hồng tươi trong ánh mắt hân hoan
Em có nghe chăng âm thanh ngày mới
như tiếng thiêng liêng năm xưa vọng tới.
Lời Bác Hồ toả đất trời
sâu thẳm lòng ta ngân vút lên tiếng cuộc đời.
Tôi đã đi hết một đời tuổi trẻ
Khói chiến trường mù lắp đạn bay
Tôi đã đi suốt dặm dài đất nước
Vẫn bên lòng dòng sông cháy trong tôi
Ta đi trên đường mùa xuân
Đường vang muôn tiếng hát thân thương
Trong ánh mắt nụ cười rạng rỡ
Ba mươi năm mới có một ngày
Quê hương ơi biết mấy tự hào
Về đây Nam Bắc cầm tay ca hát trên con đường vui!
Ngày ấy khi tôi sinh ra
Lớn lên được nghe mẹ kể
Nơi đây mảnh đất anh hùng
Người lính kiên trung
Một huyền thoại vang mãi non sông.
Đồng hương ơi ! Đồng hương ơi !
Chỉ là hai tiếng gọi nhau, sao nghe gần gụi trong máu.
Đâu phải chỉ lúc xa quê. Đâu phải những khi mưa về,
trong từng mùa khô rừng Khọt năm ấy.
Nhớ, nhớ cái hôn đầu tiên, anh chưa dành cho em,
Nhớ, bản tình ca đầu tiên, anh chưa dành cho em,
Ôi nhớ! tuổi trẻ đầu của chúng ta đã đi qua chiến tranh.
Nhớ nhớ cái hôn đầu tiên,
Là hôn lên đôi mắt của người bạn đã hi sinh,
Nhớ, bản tình ca đầu tiên là hành khúc lên đường,
Nhưng hôm nay anh sẽ hát,
Anh sẽ hát bài hát của chúng ta.
Đàn theo ta đi qua con suối con khe, qua nương rẫy qua bao nhiêu rừng,
Đàn theo ta đi đánh Mỹ đêm ngày, giữa rừng xanh dậy muôn câu ca.
Ta đi trong nắng cháy, ta đi trong mưa rừng đàn vẫn bên mình,
Khi sao thưa trên núi, khi con nai kêu mồi mà vẫn trên đường.
Ơi anh thân yêu có tiếng hát hay như là chim sơn ca,
Ôi đêm Đônta tiếng hát ngân nga câu hát bềnh bồng,
Trong đêm mênh mông hàng cây đứng che cùng em lắng nghe,
Ơi kìa! trông đôi tay anh múa rất hay làm em đắm say.
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu,
Một trăm năm đô hộ giặc Tây,
Hai mươi năm nội chiến từng ngày,
Gia tài của mẹ để lại cho con,
Gia tài của mẹ là nước Việt buồn.
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu,
Một trăm năm đô hộ giặc Tây,
Hai mươi năm nội chiến từng ngày,
Gia tài của mẹ một rừng xương khô,
Gia tài của mẹ một núi đầy mồ.